Chương
“Sợ chị rồi!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi với Hoắc Tương.
“Nha đầu nhẫn tâm!” Tôn Tư Đồng véo hai gò má Hoắc Tương, bất mãn nói.
“Bởi vì chị độc thân, chị có lý, haha!” Hoắc Tương nói xong, bỏ chạy đến nhà bếp hỗ trợ Chu Cầm.
Tề Mẫn Mẫn dắt tay Hoắc Trì Viễn, nói với anh: “Hoắc Trì Viễn, đi lên thay quần áo đi, áo lông toàn là máy, không thể mặc được nữa.”
Hoắc Trì Viễn gật đầu, dắt cô lên lầu.,
Sau khi lên lầu, Tề Mẫn Mẫn chủ động tìm quần áo cho anh. Cô chọn một chiếc áo bông màu đen đặt lên giường cho anh,
Bởi vì vết thương trên cánh tay, lúc áo rụng lông, Hoắc Trì Viễn hừ mootjt iếng.
Tề Mẫn Mẫn thấy anh có vẻ đau đớn, lập tức dừng lại tất cả động tác lo lắng hỏi: “Rất đau sao?”
“Không có việc gì.” Hoắc Trì Viễn lắc đầu, ý bảo Tề Mẫn Mẫn tiếp tục.
Bây giờ Tề Mẫn Mẫn càng thêm thật cẩn thận, cô nhẹ nhàng vởi ống tay áo ra, ném tới một bên. Nhìn thấy trên cánh tay anh vẫn lưu lại vết máu, Tề Mẫn Mẫn lập tức chạy vào nhà vệ sinh, cầm khăn nóng theo ra ngoài, giúp anh chà lau vết máu thật sạch sẽ.
“Nếu hôm nay phu nhân Tưởng không về nhà với anh, có phải anh định để máu chảy thành sông mới buông tha?” Tề Mẫn Mẫn u oán ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh một cái.
“Lúc ấy chỉ nghĩ muốn khuyên bà ấy, cũng không nghĩ quá nhiều.” Hoắc Trì Viễn nhếch miệng.
“Nếu lần sau anh lại bị thương em nhất định sẽ rời khỏi anh! Em đã khắc mẹ và ông ngoại, lại khắc anh thì sao.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, thật sự nhìn anh.
Hoắc Trì Viễn lập tức nhăn mày, bất mãn nói: “Sao em vẫn mê tín với mấy thứ này, sống chết của mỗi người đều không có định luật. mẹ mất không liên quan đến em, ông ngoại cũng thế. Bọn họ đều là bị Dương Nguyệt Quyên làm hại!”
“Em cũng không muốn tin. Nhưng anh vì em, đây đã là lần thứ bị thương rồi.” Tề Mẫn Mẫn ảo não nói.
Nếu không phải Hoắc Trì Viễn lại vì cô mà bị thương thêm lần nữa, cô cũng không tin vào mệnh cứng khắc chồng.
“Về sau sẽ không có nữa. Bác gái đã muốn tha thứ cho em rồi.” Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn nhẹ giọng an ủi. “Bà ấy sẽ không cản trở hôn nhân của chúng ta nữa, em sẽ vẫn là Mẫn Mẫn của bà ấy, bà ấy sẽ vẫn thương em như mẹ nuôi.”
“Kỳ thật em cũng khống dám yêu cầu xa vời bà ấy thương em. Chỉ cần bà ấy cho phép em tận hiếu tay cho chị Y Nhiên, em cũng rất vui rồi. Hoắc Trì Viễn, hôm nay phương pháp của mẹ thật can đảm, lại rất có hiệu quả. Nếu như không có mẹ, bác Tưởng đã không đi ra.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, cười nói.
“Vừa mới khóc giờ lại cười! Anh cũng không biết làm thế nào để dỗ em nữa.” Hoắc Trì Viễn cười ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, nhéo mũi cô một cái.
“Khóc thì cho cục đường, cười thì cho một cái hôn.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Thế bây giờ tính là khóc hay là cười?” Hoắc Trì Viễn cụng trán với Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng hỏi.
“Em có nói gì đâu?” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ hỏi lại.
Hoắc Trì Viễn không nói gì, trực tiếp hành động, cúi đầu nhiệt tình hôn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn cực lực từ kiềm chế, ép mình phải bình tĩnh. Cô ngả người về phía sau, đưa tay chặn môi Hoắc Trì Viễn:”Anh muốn lại bị chảy máu hay sao? Chú?”