Chương
“Nếu không, cháu ở lại bồi bác?” Ứng Mẫn săn sóc nói.
“Không cần.Mẹ cháu còn đang ngóng trông, bác như thế nào có thể cướp đoạt thời gian của con gái bảo bối của bà ấy?” Tưởng phu nhân cười khoát tay, “Đi đi!”
“Vậy bác giữ gìn sức khỏe!” Ứng Mẫn quan tâm nói.
Vì Hoắc Trì Viễn bị thương nên Tề Mẫn Mẫn vẫn ở nhà cùng với anh, rảnh rỗi đến mốc meo cả người.
Hoắc Trì Viễn xoa tóc Tề Mẫn Mẫn, cười hỏi: “Có muốn ra ngoài chơi hay không?”
“Không muốn!” Tề Mẫn Mẫn dựa vào lòng Hoắc Trì Viễn, lắc đầu.
“Nhưng anh muốn ra ngoài!” Hoắc Trì Viễn lắc lắc cánh tay bị thương, u oán nói, “Nếu không vận động, anh cảm thấy xương cốt sẽ bị rỉ sét mất!”
“Cũng không được! Mấy ngày này, anh ở yên trong nhà nghỉ ngơi cho em!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, bá đạo ra lệnh!
“Miệng vết thương đã đóng vảy rồi. Không tin em nhìn đi!” Hoắc Trì Viễn cuộn tay áo lên, để Tề Mẫn Mẫn nhìn vết thương.
Vừa thấy vết thương của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn lại nhớ đến hôm anh bị thương, hốc mắt lại hồng lên.
Cô giữ lấy cánh tay Hoắc Trì Viễn, áp mặt lên đó: “Hoắc Trì Viễn, hứa với em! Đừng để bị thương nữa!”
Hoắc Trì Viễn lại ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, cằm để lên vai cô, khàn giọng nói: “Anh đồng ý với em!”
Hoắc Tương đi lên, thấy anh trai và chị dâu đang tình chàng ý thiếp, chị mới liếc mắt xem thường.
“Em nói này, anh trai, chị dâu nhỏ! Hai người tình chàng ý thiếp ở trong phòng riêng là được rồi. Có thể đừng hành hạ đôi mắt người độc thân như em không?” Hoắc Tương ngồi đối diện bọn họ, bốc một ít nho khô cho vào miệng, vừa nhai vừa oán giận nói.
“Em viết nhiều tiểu thuyết ngôn tình như vậy, không phải là bách độc bất xâm rồi sao?” Hoắc Trì Viễn cười đá trả.
“Chị dâu nhỏ, lúc về hãy giáo huấn người đàn ông của chị một chút đi! Không chịu nhường nhịn em gái gì cả!” Hoắc Tương bất mãn nói với Tề Mẫn Mẫn.
“Hoắc Trì Viễn nói không sia mà. Hôm qua em mới đọc quyển sách mới chị mới viết. Đọc vài chương thôi em đã bị tình tiết trong đó độc chết rồi!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm, le lưỡi.
“Hai người…Thật đúng là chồng hát vợ khen hay mà!” Hoắc Tương lấy tay quạt quạt, “Đúng là không chịu nổi!”
“Em còn chưa học nữ chính trong truyện của chị. Trước mặt em chồng mà ngồi lên đùi ông xã đó!” Tề Mẫn Mẫn nhăn mũi, cười chế nhạo Hoắc Tương.
“Tề Mẫn Mẫn, em ngứa da hả?” Hoắc Tương tức giận.
“Không sợ! Em có ông xã che chở nha!” Tề Mẫn Mẫn ôm eo Hoắc Trì Viễn, cười ngọt ngào, hạnh phúc.
“Thôi nào, đừng kích thích Hoắc Tương nữa!” Hoắc Trì Viễn cười sờ đầu Tề Mẫn Mẫn, “Tiếp tục trêu chọc con bé thì nó sẽ chạy ra ngoài vơ bừa một tên đàn ông nào đó!”
“Em mới không làm vậy đâu! Anh, Hoắc Tương em là ai chứ? Là người sẽ dễ bị hai người kích thích sao?” Hoắc Tương trợn mắt nói.
“Có muốn đi chơi thoát khỏi căn phòng bí mât không?” Hoắc Trì Viễn đột nhiên cười đề nghị khiến cho hai cô gái vẫn đang hăng hái đầu võ mồm không kịp phản ứng.
Qua hơn mười giây đã nghe thấy tiếng reo hò hưng phấn của Hoắc Tương, “Muốn, muốn! Anh, em yêu anh!”