Chương
“ phút lẻ giây.” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng cười nói: “Muốn uống ly coffee an ủi không.”
“ phút lẻ giây?” Hoắc Tương cầm lấy cà phê trên bàn, mạnh mẽ ực một hớp.
“Nhưng có thể vận khí của chúng ta tốt, rất đơn giản.” Hoắc Trì Viễn nhún vai
“Lần sau nhất định có thể thắng anh.” Hoắc Tương không phục nhìn Hoắc Trì Viễn.
Tốc độ nhanh nhất là phút.
Cô cho rằng chính mình đã rất lợi hại, không nghĩ tới anh vậy mà chỉ dùng phút liền ra ngoài rồi.
“Được, lần sau có cơ hội lại đấu tiếp.” Hoắc Trì Viễn đứng lên, ôm thắt lưng Tề Mẫn Mẫn đi ra ngoài.
“Hai người này già yếu vậy mà lại thắng!” Hoắc Tương nhìn bóng lưng của Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn, không thể tin được sự thật.
“Chị Hoắc Tương, chị không nỡ đi thôi?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, cười hỏi.
“Đi!” Hoắc Tương lấy ra chìa khóa xe, từ phía sau chạy ra. Mở cửa xe, ngồi vào phòng điều khiển: “Em đã quên, anh của em tuy đang khó về sức khỏe, nhưng đầu óc không tồi, là em khinh địch?”
“Cái gì khó về sức khỏe?” Hoắc Trì Viễn bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Tương.
Hoắc Tương cười làm mặt quỷ với Hoắc Trì Viễn: “Là ý trên mặt em, anh, anh thương tổn không được rồi?”
“Anh chỉ là bị chút vết thương nhẹ.” Hoắc Trì Viễn lập tức kháng nghị.
“Cho nên còn có thể tự thể nghiệm?” Hoắc Tương nghịch ngợm cười hỏi.
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ đỏ mặt, bất mãn vươn tay, dò xét nhìn về hướng thắt lưng của Hoắc Tương, dùng lực gãi ngứa.
“Chị dâu nhỏ… em… em đầu hàng…” Hoắc Tương cười không kịp thở, khẩn trương cầu xin tha thứ: “Một chút vết thương nhỏ có là gì? Sức khỏe của anh em…”
“Hoắc Tương!” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ giận dữ rống to.
“Thật dễ dàng đỏ mặt. chị dâu nhỏ, em đi theo theo anh của chị lâu như vậy, thế nào cũng không học được việc dù núi có sập trước mặt thì sắc cũng không đổi?” Hoắc Tương tiếp tục trêu chọc Tề Mẫn Mẫn.
“Làm cương thi không có ý nghĩa.” Tề Mẫn Mẫn ôm mặt, làm mặt quỷ với Hoắc Tương.
Chẳng những Hoắc Tương không thể ngừng cười, ngược lại cười càng điên cuồng.
“Chị dâu nhỏ, em mới đúng là người hiểu biết anh ấy nhất, khuôn mặt này đúng là có thể miêu tả bằng từ cương thi.” Hoắc Tương che bụng, cười nằm úp sấp trên tay lái.
“Anh chỉ có khi nào đối mặt với đối thủ cạnh tranh thì mới đúng là cương thi, anh đối với nhóm người bọn em lúc nào đã thành cương thi rồi hả?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.
“Lời này trái lại không sai.” Hoắc Tương cười gật đầu.
Chuyến bay của Ninh Hạo hạ cánh, nhìn thấy thành phố quen thuộc, anh thở ra một hơi thật dài.
Nếu không phải anh kiên trì, còn có anh họ hỗ trợ khuyên nhủ ông nội, có khả năng anh sẽ phải lên máy bay bay thẳng đến nước Mĩ.
Vừa nghĩ tới việc không thể kịp nhìn thấy gương mặt của Tề Mẫn Mẫn mà đã bị quăng đến Mĩ du học, còn rất có khả năng hộ chiếu bị giữ mà không về nước được, anh liền lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ đến mà sợ.
May mắn ông nội thương anh, tuyệt thực chưa đến ba ngày, ông nội lập tức thỏa hiệp, cho phép anh về A thị.
Anh giống như chú chim non lấy lại được tự do, tâm tình vui sướng đi ra sân bay.