Chương
“Bị một người hận thực sự là một điều vô cùng thống khổ.” Hoắc Trì Viễn nhớ tới sự cắn rứt vì gây ra tội ác đã tra tấn Tề Mẫn Mẫn suốt năm năm, liền thở dài.
Lúc Tề Mẫn Mẫn đau lòng chạy khỏi Tưởng trạch không nhìn thấy ven đường có một chiếc Chana (hãng xe ô tô của TQ).
Ứng Mẫn nhìn bóng Tề Mẫn Mẫn chạy xa, cười lạnh rút di động ra.
“Tề Mẫn Mẫn, có thể gặp mặt được không?”
“Hôm nay tôi không rảnh!” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào trả lời.
Ở Tưởng gia, cô đau lòng khi phát hiện Hoắc Trì Viễn vẫn còn có tình cảm sâu đâm với Tưởng Y Nhiên. Bây giờ một người thầm mến Hoắc Trì Viễn lại muốn hẹn gặp cô.
Cô không muốn gặp mặt bất cứ ai!
Cô muốn trốn vào một góc để chữa lành vết thương này.
“Tôi có chuyện muốn nói. Nếu cô thật sự không rảnh thì để mai vậy!” Giọng nói Ứng Mẫn dịu dàng. Mặc dù là câu hỏi ý kiến nhưng đầy ép buộc.
Nghe Ứng Mẫn nói vậy, Tề Mẫn Mẫn biết rằng sẽ không tránh thoát nên đành hít hít mũi, cô gắng kiềm nén cảm xúc của bản thân, “Cho tôi địa chỉ. Bây giờ tôi qua đó!”
Ứng Mẫn cười nói đọc địa chỉ cho Tề Mẫn Mẫn rồi cúp điện thoại.
Tề Mẫn Mẫn biết chỗ đó, là một quán cà phê cách khu biệt thự không xa.
Cô sửa sang lại quần áo rồi đến quán cà phê đó.
Ứng Mẫn đã đến từ trước, gọi cà phê và đang đợi cô.
Cô ngồi ở đối diện Ứng Mẫn, mặt không cảm xúc nhìn đối phương: “Chị nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Ứng Mẫn cầm thìa, chậm rãi khuấy tách cà phê, nói: “Sao lại vội như vậy chứ?”
“Hoắc Trì Viễn còn chờ tôi ở nhà!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo liếc nhìn Ứng Mẫn. Tuy Ứng Mẫn là bác sĩ giỏi ở khoa thần kinh nhưng cô cũng không thể thua khí thế của Ứng Mẫn được.
Nghe được ý tứ muốn khoe khoang của Tề Mẫn Mẫn, ngón tay cầm thìa của Ứng Mẫn trở nên trắng bệch.
“Tôi đến nói lời từ biệt với cô thôi!” Ứng Mẫn ngẩng đầu, cười ôn nhu.
“Nói lời từ biệt?” Tề Mẫn Mẫn sửng sốt.
“Hoắc Trì Viễn đã tốn không ít công sức để giải quyết chuyện công việc cho tôi. Nhưng dù sao tôi cung gây ra chuyện nghiêm trọng trong công tác như vậy cũng có rất nhiều bệnh viện không chịu nhận tôi. Vì thế, anh ấy đã liên lạc với hiệu trưởng trường đại học Q, nhường vị trí giảng viên ở đó cho tôi. Hoắc Trì Viễn đối với tôi quá tốt, tôi cũng không biết làm thế nào để cảm tạ vợ chồng hai người!” Ứng Mẫn cực kỳ thành khẩn nói.
“Hoắc Trì Viễn đã vì tôi mà từ chối vị trí giảng viên ở trường đại học Q đó lâu rồi. Chị cũng đừng tự mình đa tình!” Tề Mẫn Mẫn sắc bén đáp trả.
“A…Thật sao? Tôi còn tưởng anh ấy đặc biệt vì sắp xếp công việc cho tôi mà từ chối vị trí giảng viên ở trường đại học Q!” Trong đôi mắt trong veo của Ứng Mẫn lộ rõ vẻ thất vọng.
“Vâng! Nếu chị không tin thì có thể hỏi lại hiểu trưởng đại học Q. Đại học Q đã từng ra điều kiện miễn thi đầu vào trường đại học Q với điều kiện yêu cầu Hoắc Trì Viễn tiếp tục ở lại dạy học nhưng anh ấy không đồng ý. Anh ấy nói muốn dạy ở trường mà tôi sẽ thi vào!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo ngẩng cằm lên, giống như luôn sẵn sàng nghênh chiến, cực kỳ kiêu căng.