Chương
“Chỉ một cái?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy là thứ mình thích ăn nhất, lập tức cong mắt cười, mở ra hai tay về phía anh.
Anh vuốt ve hai tay của cô, lạnh lùng nói: “Chỉ có thể ăn một cái.
“Chú, em không thích chú đâu!” Tề Mẫn Mẫn hé miệng, giơ răng trắng noãn về phía anh.
“Bây giờ không được!” Hoắc Trì Viễn nhéo má cô, không hề nhượng bộ.
“Được rồi.” Tề Mẫn Mẫn thu tay lại, đáng thương bóc vo chiếc kẹp trong lòng bàn tay, bỏ vào trong miệng.
“giống hệt như con thỏ nhỏ, thích ăn kẹo!” Hoắc Trì Viễn nhìn cô ăn giống như đang ăn sơn trâu hải vị, cười thích thú.
“Anh buôn bán lời, thỏ nhỏ cũng được, ăn cỏ cũng có thể sống.”
“Thảo đó nhất định là cỏ quý nhất trên đời.”
Anh làm sao bỏ được cưng chiều cô.
Cho dù cô là thỏ nhỏ, anh cũng sẽ lấy hết tất cả những thứ quý giá nhất trên thế giới đưa cho cô.
Làm cho cô trở thành nữ vương.
“Anh Hoắc, cơm trưa ăn gì?” Dì Lưu đặt thuốc đông y ở phòng bếp, đi ra hỏi.
“Không cần chuẩn bị, tôi và Tề Mẫn Mẫn ra ngoài ăn.”
Lúc ở nhà, anh và Tề Mẫn Mẫn đều cố gắng ở bên bà nội, anh sợ cô ngấy đồ ăn ở nhà, cho nên định đưa cô ra ngoài ăn.
Anh cũng đã lâu không hẹn hò với cô.
Nay chân của anh đã tốt lên nhiều, có thể đưa cô đến nơi cô muốn.
Anh sẽ cố gắng chữa khỏi nội tâm đau xót của cô.
Anh vẫn không nói cho cô biết anh có bao nhiêu đau lòng, mỗi khi ban đêm cô mất ngủ anh đều im lặng ở bên cô. Mỗi lần cô bị ác mộng tra tấn, đều hận không thể đi vào trong giấc mơ của cô, cứu cô ra khỏi đó.
Thật khó khăn mơi có được một ngày chủ nhật không tăng ca, Lynda và Trịnh Húc đều dậy muộn.
Trịnh Húc muốn lấy lòng cô nên làm cơm…Đến trưa, mới gọi Lynda dậy.
Lynda kéo cổ Trịnh Húc, nhiệt tình hôn.
Trịnh Húc trầm giọng nở nụ cười:”Nếu giờ không rời giường thì sẽ không dậy nổi nữa đâu. Nữ vương của anh.”
Nghe Trịnh Húc nói, Lynda mới không tình nguyện thả anh ra, chậm rãi rời giường.
Cô không biết vì sao, càng ở bên hắn càng trở nên giống mấy cô bé trẻ con, thích quấn lấy anh.
Trước kia cô chưa bao giờ thích bám dính ai như vậy.
Khi cô rửa mặt xong xuối đi ra khỏi nhà tắm, thì nhìn thấy Trịnh Húc đã đặt cháo nóng hổi lên bàn.
Cô đi tới, ôm thắt lưng Trịnh Húc từ phía sau, tươi cười dịu dàng:”Đồng chí bò già chăm chỉ, em càng ngày càng yêu anh! Làm sao bây giờ?”
Trịnh Húc quay người lại, bế Lynda đặt lên bàn ăn, ôm mặt cô cúi đầu hôn lên.
Hai người hoàn toàn quên đi bữa trưa nóng hổi, hôn nhau triền miên.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, cửa bị mở ra xong, một người phụ nữ khiếp sợ đứng ngoài cửa, nhìn hai người quần áo không chỉnh tề đang hôn nhau cuồng nhiệt.