Chương
“Em gọi anh là gì?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.
“Chú…” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn, liền khẩn trương chữa lại, “Ông xã, đồng ý nha!”
Hoắc Trì Viễn lộ một nụ cười phúc hắc, cầm lấy tay Tề Mẫn Mẫn: “OK!”
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn cười như gió xuân thật đắc ý, cô lập tức đề phòng nhìn thật sâu vào đôi mắt của anh: “Hoắc Trì Viễn, có phải ngay từ ban đầu anh đã tính toán chỉ để cho em làm một nửa?”
“Quá thông minh chơi cũng không vui!” Hoắc Trì Viễn vò rối mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn, yêu thương cười nói.
“Anh rõ là… Thật sự là càng ngày càng tệ!” Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Trì Viễn chọc cho muốn khóc.
“Còn không làm nhanh lên, anh liền đổi ý bây giờ!” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt lạnh lùng nói.
“Được rồi.” Tề Mẫn Mẫn lập tức giống như quả bóng cao xu bị xì hơi, gục xuống bàn bắt đầu làm bài.
Hoắc Trì Viễn chống cằm, cưng chiều nhìn Tề Mẫn Mẫn, thỉnh thoảng chỉ điểm cho cô một chút.
Rất nhanh liền đến giờ chiều, Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Hoắc Trì Viễn gõ hạ cái lên bàn: “Tập trung vào!”
“Quả thực còn nghiêm khắc hơn so với thầy giáo của em.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn quệt quệt miệng nhỏ.
Hoắc Trì Viễn đích thực là một người tài giỏi, mặc kệ việc có khó đến bao nhiêu vào tay anh cũng trở nên thật đơn giản. Nhưng quả thật là có chút nghiêm khắc.
“Bởi vì anh không muốn đem thời gian hẹn hò bù vào thời gian dạy bổ túc.” Hoắc Trì Viễn trả lời.
“Nhưng mà…Em còn chưa có làm xong bài tập…Anh có lẽ phải lãng phí một chút thời gian hẹn hò.” Tề Mẫn Mẫn ha ha nở nụ cười.
Anh bố trí để cô làm bài tập chỉ hơn một nửa, ngay từ đầu cô đã đánh giá cao tốc độ của mình.
Hoắc Trì Viễn lấy sách qua, dùng bút đánh dấu mấy câu: “Mấy cái này xong rồi.”
“Cái này, xong rồi?” Tề Mẫn Mẫn làm một tư thế OK, không xác định nhìn Hoắc Trì Viễn. Cô không nghe lầm chứ?
“Vâng!” Hoắc Trì Viễn cười nhéo mũi cô.
Nếu ngay từ đầu cô biết anh chỉ tính toán để cho cô nêu ý chính, nhất định sẽ kì kèo mè nhao, đến đi ngủ cngx không xong được nhiệm vụ.
Tề Mẫn Mẫn kích động ôm cổ anh, nhiệt tình hôn một cái: “Chồng vạn tuế!”
Hoắc Trì Viễn nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, khóe môi không kìm được mà giương lên.
Buông anh ra, Tề Mẫn Mẫn lập tức múa bút thành văn, rất nhanh liền làm xong bài tập.
“Không sai! Cho dù anh không nói liền làm được rồi, có tiến bộ!” Hoắc Trì Viễn khen ngợi nói.
Tề Mẫn Mẫn đắc ý nở nụ cười. Cô vứt bút lên bàn trà, hai tay chống vào mặt bàn đứng lên: “Đi thôi!”
“Đi?” Hoắc Trì Viễn hơi hất mày.
“Ra ngoài ăn cơm?” Tề Mẫn Mẫn thấy anh không đứng dậy, kỳ quái nhìn anh.”
Không phải nói anh thay đổi chủ ý chứ?
“Ai nói muốn ra ngoài ăn?” Hoắc Trì Viễn chậm rãi đứng dậy, mặt không chút thay đổi cuốn tay áo sơ mi.
“Nhưng là… anh cho dì Lưu nghỉ rồi.” Tề Mẫn Mẫn khó hiểu gãi đầu.
“Không phải còn có anh sao?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.