Chương
“Sao vậy?” Ninh Hạo nhìn theo tầm mắt của Vương Giai Tuệ cũng nhìn thấy Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên mạnh mẽ nghênh đón ánh mắt cậu.
“Bạn và anh hai Cố cãi nhau à?” Ninh Hạo quan tâm nhìn Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cắn môi: “Mình và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi!”
“Ai cũng nhìn ra anh ấy cực kỳ thích bạn!” Ninh Hạo nở nụ cười, “Anh ây đối xử với bạn rất tốt, có thể suy nghĩ một chút!”
Nghe thấy Ninh Hạo nói như vậy, lại thêm nụ cười bình tĩnh, thản nhiên của cậu, Vương Giai Tuệ có cảm giác cực kỳ châm chọc.
Cô thật sự muốn hỏi Ninh Hạo một câu: “Mình cũng tốt với bạn, tại sao bạn không thử cân nhắc mình xem như thế nào?”
Nhưng mà cô không hỏi được.
Cô cầm ví tiền, đứng lên, nói với Ninh Hạo: “Ninh Hạo! Chắc hôm nay Tề Mẫn Mẫn sẽ ở bên cạnh Hoắc Trì Viễn. Còn có…..Anh hai Cố tìm mình có việc, mình đi trước!”
“Đi đi! Mình ngồi thêm một lát!” Ninh Hạo cười yếu ớt, vẫy vẫy tay với Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ tự nhủ với bản thân không nên tiếp tục mê luyến Ninh Hạo nữa. Cậu không có khả năng động lòng với cô. Trong lòng cậu chỉ có Tề Mẫn Mẫn.
Bây giờ, cô thật sự hết hi vọng rồi.
Vội vàng rời khỏi KFC, cô cầm bóp tiền, khẩn trương nhìn Hoắc Nhiên.
Dáng vẻ anh rất lạnh lùng nên không nhìn ra tâm trạng anh lúc này.
Một Hoắc Nhiên như vậy khiến cô cảm thấy có chút không quen.
Đột nhiên cô có cảm giác giống như đứng trước mặt ban giám khảo, đang chờ phỏng vấn.
Khẩn trương!
Tim đập loạn.
“Đi theo tôi, là lựa chọn của em?” Hoắc Nhiên khoanh tay, lạnh lùng liếc nhìn Vương Giai Tuệ.
“Tôi muốn đi nhờ xe một chút!” Vương Giai Tuệ cao ngạo, ngẩng đầu lên, sẵng giọng nói.
“Thật ngại quá, hôm nay không có tâm trạng!” Hoắc Nhiên lạnh lùng từ chối.
Tối nay, anh bị lửa ghen thiêu đốt!
“Anh ăn phải thuốc súng sao?” Vương Giai Tuệ bất mãn trợn mắt trừng anh.
Anh ngay cả cô đi nhờ xe cũng không cho!
Hoắc Nhiên chết tiệt!
Hoắc Nhiên chỉ là dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Vương Giai Tuệ, nhếch đôi môi mỏng.
“Anh có thật là bạn của tôi không vậy?” Vương Giai Tuệ bị Hoắc Nhiên lạnh nhạt, trong lòng cảm thấy đặc biệt khó chịu.
“Anh hối hận rồi!” Hoắc Nhiên rốt cục cũng mở miệng, có thể nói nhưng cũng không phải những lời nói làm cho cô cao hứng.
“Hối hận thì hối hận! Tôi mới không hiếm lạ khi có người bạn như anh?” Vương Giai Tuệ ủy khuất xoay người, nước mắt trực chào muốn chạy đi.
Hoắc Nhiên túm lấy cánh tay Giai Tuệ, dùng sức ôm cô vào trong lòng, gầm thét nói: “Đồ ngốc!Anh hối hận khi đã đáp ứng làm bạn bè bình thường với em! Anh muốn làm người yêu của em! OK?”
“Ách… Người yêu?” Vương Giai Tuệ bị Hoắc Nhiên quát đến sửng sốt, đầu óc quay cuồng.
Hoắc Nhiên đột nhiên dùng lực nắm lấy cằm Giai Tuệ, đôi môi hôn xuống.
Cái hôn này mang theo một nguồn năng lượng giống như một vạn tấn TNT( một loại thuốc nổ), nháy mắt như thiêu hủy toàn bộ.