Chương
“Không cần đâu! Mình đi xe bus là được rồi!” Vương Giai Tuệ đeo ba lô lên lưng. Trước khi rời khỏi phòng học lại lo lắng quay đầu nhìn Ninh Hạo một cái.
Thấy cậu chậm rãi thu dọn đồ dùng học tập, cô cắn răng xoay người, dứt khoát rời đi.
Không phải cứ tâm tâm niệm niệm một việc gì đó sẽ có tác dụng.
Cũng như vậy, những lời này rất thích hợp với Ninh Hạo.
Có đôi khi, chính bản thân cô còn suy nghĩ không thông suốt, sao có thể đi khuyên Ninh Hạo chứ?
Hi vọng cậu có thể sớm thoát khỏi vũng bùn!
Vừa đến cổng trường cô đã nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn lên chiếc Maybach của Hoắc Trì Viễn.
Hóa ra cô ấy vội vàng như vậy là vì Hoắc Trì Viễn.
Vương Giai Tuệ cười vẫy tay với hai người.
Nhìn Hoắc Trì Viễn lái xe đi, Vương Giai Tuệ xốc ba lô trên lưng đi về phía trạm xe bus.
Một chiếc BMW màu trắng đột nhiên dừng trước mặt cô, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lên xe!”
“Anh…..hai Cố?” Vương Giai Tuệ sửng sốt.
Cô không ngờ anh sẽ xuất hiện.
Anh hai Cố?
Nghe xưng hô như vậy, Hoắc Nhiên cười chua xót.
Anh thà rằng để cô gọi anh là ‘Bác sĩ Mông Cổ’. Ba chữ ‘Anh hai Cố’ cực kỳ xa cách.
“Lên xe!”
Vương Giai Tuệ nhìn xung quanh một cái, mang theo vẻ bất an mở cửa xe.
“Ngồi lên trước!” Hoắc Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ một cái.
Vương Giai Tuệ sợ uy nghiêm của Hoắc Nhiên, đóng cửa phía sau, ngồi vào ghế phụ lái.
“Hôm nay không bận lắm ạ?” Cô bất an tìm đề tài, muốn gỡ bỏ sự im ắng trong xe.
“Ngày mai anh phải đến thành phố B tham dự một diễn đàn học thuật! Chắc phải hơn một tháng mới quay lại!” Hoắc Nhiên vừa lái xe vừa nói.
“Hơn một tháng?” Vương Giai Tuệ lập tức xoay người, khẩn trương nhìn Hoắc Nhiên.
“Câu trả lời của em?” Hoắc Nhiên không nhìn Vương Giai Tuệ, ánh mắt nhìn đường, dáng vẻ lạnh lùng đã thành công che dấu sự khẩn trương trong lòng anh.
Vương Giai Tuệ hiểu ý Hoắc Nhiên nhưng không trả lời ngay. Cô ngồi thẳng người, căng thẳng cắn môi dưới.
“Anh không đủ nhẫn nại chờ một tháng sau mới quay lại hỏi đáp án của em!” Hoắc Nhiên ảo não bứt tóc. Anh nghĩ muốn giả vờ lạnh lùng một chút nhưng gặp Vương Giai Tuệ anh không thể nào giả vờ được nữa. Anh phát hiện bản thân không còn là Hoắc Nhiên thoải mái trước kia nữa.
“Làm bạn bè không được sao?” Vương Giai Tuệ hơi u oán liếc mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái.
Tại sao lại buộc cô chọn chứ?
Cô thích làm bạn với anh.
Nhưng mà cô biết đó không phải là tình yêu.
Cô không thể giả vờ yêu, cũng không muốn mất đi người bạn này.