Chương
“Anh cầu xin tha thứ còn không được sao?” Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, dùng một bàn tay khí phách ôm chặt cô ở trước ngực.
“Anh lại không hề làm sai điều gì.” Tề Mẫn Mẫn oan ức chu miệng nhỏ.
Cô là người có chút tùy ý, không thích làm bộ không thèm quan tâm đến Ưng Mẫn, sự hờn dỗi của cô trực tiếp biểu hiện trên mặt.
Nhưng là cô cũng không phải người không hiểu chuyện.
Về chuyện này, Hoắc trì Viễn cũng không có làm sai.
Chỉ là anh tốt với bạn bè quá.
Nhưng anh không hiểu, bạn bè nên có một giới hạn nhất định! Nhất là đối với bạn khác giới thầm mến anh.
“Anh sai rồi!” Hoắc trì Viễn cúi đầu, hôn lên môi cô một cái, nụ hôn đầy áy náy: “Đều là lỗi của anh… anh không nên gần gũi với Ưng Mẫn như thế… tha thứ cho anh được không…”
Tề Mẫn Mẫn bị anh hôn đến mức hai gò má ửng hồng, vừa giận vừa xấu hổ.
Hoắc trì Viễn như vậy khiến cô làm sao giận được đây?
Cô nghênh đón, dùng lực cắn môi dưới của anh, sau khi nếm được vị máu tanh ngai ngái, cô mới buông môi mỏng của anh ra: “Nhớ kỹ, em sẽ đau lòng, còn đau gấp mười lần anh.”
Hoắc trì Viễn dùng lực ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, âm thanh khàn khàn nói: “Nha đầu, anh có thể thề với trời, đời này anh sẽ không thay lòng đổi dạ. Về sau em không cần ăn dấm chua nữa có được không?”
“Vậy anh đảm bảo không được gần gũi ƯNG Mẫn nữa!” Tề Mẫn Mẫn bá đạo ra lệnh.
Không biết có phải do cô quá mẫn cảm hay không, cô cảm thấy được mấy cuộc điện thoại của Ưng Mẫn này có phần quá đáng. Nếu là cô, cô sẽ không gọi điện khóc lóc kể lể với một người bạn khác giới đã có gia đình vào lúc nửa đêm, chắc sẽ không nói với đối phương kiểu như em chỉ có một người bạn là anh như vậy.
“Lần này anh sẽ giao mọi chuyện cho Trịnh Húc đi xử lý, không nhận điện thoại của cô ấy lúc nửa đêm nữa, ok?” Hoắc trì Viễn dựa sát vào Tề Mẫn Mẫn, thật cẩn thận nhìn cô.
“Tất cả những điện thoại không liên quan đến y học cũng không được tiếp.” Tề Mẫn Mẫn trịnh trọng nói.
Cô tin tưởng Hoắc trì Viễn, anh chắc chắn không chủ động làm gì với Ưng Mẫn, nhưng không có nghĩa là Ưng Mẫn cũng như thế, cánh xa Hoắc trì Viễn, nhất định cô ta sẽ nghĩ mọi cách để tiếp cận anh.
Hiện giờ cô mới hiểu được cái gì gọi là Tiểu tam vô địch.
Thật là vô liêm sỉ, dùng hết thủ đoạn.
Năm đó, Dương Nguyệt Quyên đối phó với ba cũng là như thế này sao?
Nhớ tới Dương Nguyệt Quyên làm những chuyện như vậy với ông ngoại, cô liền tức giận đến muốn chửi bậy.
“Ngoài chuyện liên quan đến bệnh tình của bác gái ra thì anh đều không tiếp.” Hoắc trì Viễn lấy lòng nhìn cô: “Vừa lòng chưa? Bảo bối của anh!”
Rốt cuộc Tề Mẫn Mẫn cũng lộ ra tươi cười. Cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh, kiều diễm nói: “Bảo bối là anh kêu à, đó là ba em gọi!”
Hoắc trì Viễn nhăn mày, u oán kháng nghị: “Em cũng là tâm can của anh, là bảo bối của anh!”
“Yêu em như thế?” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười hỏi
“Biết rồi còn hỏi!” Hoắc trì Viễn nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn, âm thanh khàn đục nói.