Chương
Lynda vươn ngón trỏ thon dàu, nhẹ nhàng lần theo gương mặt anh, hốc mắt ẩm ướt.
Cô cho anh sự ấm áp của người thân, có phải có nghĩa là bọn họ có thể thích ứng được với cuộc sống hôn nhân yên bình không?
Có nên tự cho mình một chút dũng khí, lấy anh?
“Trịnh Húc, nếu đã sống thử rồi, em lấy anh được không?” Lynda giọng khàn khàn thì thầm.
Vốn tưởng rằng Trịnh Húc đã ngủ rồi nay lại mở to mắt, dùng ánh mắt nóng rực nhìn Lynda:”Lynda, anh không nghe nhầm đúng không?”
“Nghe lầm rồi!” Lynda ngượng ngùng lập tức phủ nhận.
Nếu cô thừa nhận, thành ra là cô cầu hôn Trịnh Húc. Cô sẽ không để quyền lợi của mình bị cướp đi.
Trịnh Húc muốn kết hôn với cô thì phải cho cô một lời cầu hôn thật là lãng mạn.
Trịnh Húc đầu óc choáng váng nhắm mắt lại, dùng sức xoa huyệt thái dương:”Có lẽ…là do anh…..uống nhiều quá……….Lynda làm sao có thể……đồng ý lấy anh……nhanh như vậy?”
Vò đầu một lát, Trịnh Húc lại lâm vào mê man.
Lynda liếm môi một chút, không biết nên vui hay buồn.
Nếu anh không uống rượu, nghe thấy câu hỏi của cô chắc chắn sẽ ngay lập tức quỳ xuống đất cầu hôn.
Đều là do hôm nay đi đến tiệc rượu thay cho Hoắc trì Viễn!
Tên đầu gỗ Trịnh Húc này không biết mất bao lâu nữa mới hiểu được lòng cô.
Cô muốn gỡ vòng tay của anh ra, đứng dậy làm nốt công việc còn đang dang dở, nhưng không ngờ anh ôm cô rất chặt, gỡ thế nào cũng không được.
Không còn cách nào khác, cô đành phải nằm bên cạnh anh, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Cứ chợp mắt một lát, chờ anh buông cô ra rồi, cô sẽ tiếp tục làm việc.
Nhưng cuối cùng, vẫn ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Trịnh Húc đột nhiên mở to mắt, mơ màng tìm kiếm. Nhận ra Lynda đang nằm trong lòng mình thì vô cùng quý trọng ôm chặt lấy cô.
Tôi qua đã uống rất nhiều rượi, anh vẫn không biết lời nói của cô hôm qua mà mơ hay là thật.
Rửa mặt, thay đồ xong, Tề Mẫn Mẫn ngồi trước bàn trang điểm sờ mặt, lại sờ eo, buồn bã nhìn Hoắc trì Viễn đang mặc áo sơ mi: “Hoắc trì Viễn, có phải em béo lên không?”
“Không cảm thấy gì! Ôm vẫn nhẹ như vậy mà!” Hoắc trì Viễn đi tới, cười ôm eo cô.
“Anh nhìn mặt em đi! Sắp biến thành cái bánh nướng lớn rồi! Còn cả eo nữa, thô như vậy nữa!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nhéo nhéo thịt trên eo mình.
“Không phải mang thai chứ?” Hoắc trì Viễn hồ nghi nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn kinh hãi trừng to mắt: “Chú à, anh đừng làm em sợ!”
Kỳ sinh lý của cô đã chậm hai ngày. Chắc là không có vấn đề gì chứ?
Cô không muốn mang thai đâu.
Cô muốn thi đại học.
Cô muốn làm bác sĩ.
Hơn nữa, cô mới là một cô nhóc, sao có thể nuôi một đứa bé đây?
“Tránh thai cũng không an toàn một trăm phần trăm, vẫn có khả năng mang thai. Lát nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút!” Hoắc trì Viễn cau mày, nói.