Chương
Cô sống không uổng phí!
Hoắc trì Viễn thả Tề Mẫn Mẫn xuống đất, kéo cô vào trong ngực, nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô: “Sau khi Tưởng Y Nhiên mất, anh cũng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ biết được hạnh phúc là gì. Nhưng hiện tại, anh lại có được hạnh phúc một lần nữa!”
Lúc Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một vị bác sĩ chạy đến, cầm một bản kết quả xét nghiệm la lớn: “Tề Mẫn Mẫn còn ở đây không ạ? Vị nào là Tề Mẫn Mẫn ạ?”
Kêu một hồi không có ai trả lời, bác sĩ kia lo lắng nói: “Nhầm rồi! Đây mới đúng là kết quả kiểm tra của Tề Mẫn Mẫn, kết quả kia là của Tề Thất!”
Hoắc trì Viễn dẫn Tề Mẫn Mẫn tới một nhà hàng nổi tiếng tại thành phố B. Vừa mới gọi một bàn lớn đồ ăn, chưa kịp động đũa đã nhận được một cuộc gọi lạ.
Hoắc trì Viễn cau mày nhận: “Vâng! Tôi là Hoắc trì Viễn! Bệnh viện XX, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bệnh viện XX?” Tề Mẫn Mẫn nghe được là điện thoại từ bệnh viện cô vừa kiểm tra, cũng khẩn trương hơn.
Hoắc trì Viễn cau mày, ngưng trọng nghe điện thoại: “Cô nói, là các cô đưa nhầm kết quả xét nghiệm của Tề Thất cho chúng tôi vậy kết quả xét nghiệm của Tề Mẫn Mẫn ở đâu? Nói cho tôi kết quả!”
“Thế nào?” Tề Mẫn Mẫn căng thẳng mím môi.
Hôm nay sao lại thấp thỏm như vậy?
Hoắc trì Viễn đặt điện thoại di động xuống, hít sâu một hơi:”Nha đầu, em muốn ăn cơm trước, hay nghe kết quả trước?”
“Đương nhiên là nghe kết quả trước!” Tề Mẫn Mẫn căng thẳng nắm chặt tay.
“Anh vốn nghĩ chưa có em bé, anh có thể chuyên tâm yêu chiều một mình em. Nhưng em phải thất vọng rồi.” Hoắc trì Viễn chăm chú nhìn Tề Mẫn Mẫn, “Nha đầu, thật xin lỗi, thuốc tránh thai của nước R cũng không an toàn. Em có thai rồi!”
“Oh My God!!!” Tề Mẫn Mẫn bất ngờ che miệng lại, không dám tin nhìn Hoắc trì Viễn, “Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn!” Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc trả lời.
“Bọn họ không nhầm kết quả xét nghiệm của em với người khác chứ?” Tề Mẫn Mẫn căng thẳng cầm tay Hoắc trì Viễn, nước mắt không ngừng dâng lên.
“Không có khả năng! Anh đã đi theo bọn họ để xác nhận.” Hoắc trì Viễn nghiêm túc trả lời.
Biết Tề Mẫn Mẫn mang thai rồi, anh không nghĩ sẽ xúc động hay vui mừng, ngược lại là lo lắng và tự trách.
Tề Mẫn Mẫn thật sự vẫn còn rất trẻ!
Cô còn chưa chăm sóc tốt cho bản thân, giờ lại mang trọng trách chăm lo cho em bé.
Đều tại anh!
Gần đây có chút bất chấp tất cả, không chú trọng đến tránh thai.
Trong lòng anh không ngừng chửi mình là ngu ngốc!
Tề Mẫn Mẫn hưng phấn thét lên chói tai, không kiềm chế được mà khoa chân múa tay vui sướng: “Em thật sự có thai rồi!”
“Phải!” Có lẽ sự xúc động của Tề Mẫn Mẫn đã cuốn hút Hoắc trì Viễn, khóe môi anh dần hiện lên nét tươi cười, “Đừng quá kích động!”