Chương
Tề Bằng Trình quỳ gối bên cạnh quan tài, nhìn mọi người bỏ thi thể ba vợ vào trong quan tài, bi thống hô lên: “Ba, con rể bất hiếu!”
Tề Mẫn Mẫn tận mắt nhìn thấy ông ngoại bị đặt vào trong hốc cây, rốt cuộc ý thức được mình sắp không được nhìn thấy ông nữa. Cô tránh thoát khỏi cái ôm của Hoắc trì Viễn, chạy tới đẩy mọi người ra, lấy tay ngăn lại những cành cây che trên người Hoắc Tra Bố.
“Không cần, không cần che! Sau đó con sẽ không được gặp ông rooif” Tề Mẫn Mẫn nói, bi thống lần mò thi thể lạnh lẽo của ông, nước mắt rào rào đổ xuống.
Hoắc trì Viễn và Trác lIệt cùng tiến lên kéo Tề Mẫn Mẫn ra, cuối cùng người trong tộc mới che cây lên.
“Không được che! Hoắc trì Viễn, buông ra, buông ra!” Tề Mẫn Mẫn ngồi sững trên đất, tâm thần khóc rống lên.
Âm thanh của cô vang vọng khắp núi rằng, từng tiếng một như bão, như tố, thê lương mà chua xót.
Hoắc trì Viễn nhìn mặc cô trắng bệch trong phút chốc, đồng tử biến đại, lập tức ôm cô lên, vọi vàng chạy về phòng: “Nha đầu, tỉnh lại đi!”
Tề Mẫn Mẫn cũng đã tỉnh lại, đã là buổi sáng hôm sau.
Hoắc trì Viễn ôm cô, vui mừng nói: “Nha đầu, rốt cuộc em cũng tỉnh lại!”
“Ông ngoại đâu?” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn ngồi thẳng người, bối rối hỏi han.
“Ăn gì trước đi đã!” Hoắc trì Viễn cấp cho ba vợ một ánh mắt, ý bảo ông khẩn trương đi hâm nóng lại cháo.
Tề Bằng Trình lập tức xoay người, chạy vào trong bếp múc một bát cháo đậm đặc, bưng lại, vừa thổi cho nguội, vừa cười dỗ dành nói: “Tâm can bảo bối, con nhìn cháo này ngon không này, nào, ăn nhiều một chút.”
“Con không muốn ăn, ba, ông ngoại đâu?” Tề Mẫn Mẫn bi thương hỏi.
“Ông ngoại của con đã được an táng. Con ăn sáng xong, ba đưa con đi bái tế.” Tề Bằng Trình ngồi xuống, cầm lấy thìa múc cháo, đưa tới bên môi cô.
“Con ăn cháo xong, ba liền đưa con đi?” Tề Mẫn Mẫn đau đớn kịch liệt hỏi han.
“Khi nào thì ba lừa con chưa? Ngoan, mau ăn đi!” Tề Bằng Trình đau lòng quát con gái., mấy ngày nay vẫn không ăn được cái gì, ngày hôm qua lại bi thương quá độ, hôn mê bất tỉnh, đúng là dọa hỏng ông và Hoắc trì Viễn.
Không tồi là người trong tộc có biết y thuật, hỗ trợ cho Tề Mẫn Mẫn và thai nhi ít thảo dược an thần. Hoắc trì Viễn cạy mở miệng Tề Mẫn Mẫn, kiên quyết cho thuốc đi xuống. nhìn thấy sắc mặt của cô trở nên hồng nhuận, hai người bọn họ mới có thể đặt tâm xuống yên tâm.
Có lã là thảo dược nơi núi cao vực sâu này vô cùng tốt, sau khi Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, tinh thần có vẻ tốt hơn, cuối cùng chỉ hơi còn bi thương.
“Con đút cho cô ấy cho. Hai ngày nay ba cũng mệt rồi.” Hoắc trì Viễn nhận bát cháo, săn sóc cho cô.
Tề Bằng Trình cảm khái ngồi bên cạnh, nhìn hai người.
“Hoắc trì Viễn, ba giao Tề Mẫn Mẫn cho con rồi. Đời này con cũng đừng ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy giống như ba. Vợ chỉ có một, mất đi rồi thì hối hận cũng không kịp.” Âm thanh của Tề Bằng Trình khàn khàn nói.
Ông chính là ví dụ chân thực nhất.
Trên thế giới này không có hối hận.
“Con có Tề Mẫn Mẫn như vậy là đủ rồi, phụ nữ bên ngoài không ai có thể sánh được với Tề Mẫn Mẫn?” Hoắc trì Viễn trịnh trọng nói.