Chương 394 Nam Mẫn đi vào phòng bếp, vừa hỏi một câu, Tư Triết đột nhiên đi đến gần cô một bước, sau đó lòng bàn tay man mát, có thêm một thứ gì đó. Cô hơi ngây người, là một sợi dây chuyền hình mặt cười màu vàng nhạt, cô nhìn vào, là khuôn mặt cười rạng rỡ của Tư Triết. “Quà sinh nhật. Chúc chị sinh nhật vui vẻ”. Nam Mẫn trong lòng ấm áp, nhưng ngoài miệng lại quở trách: “Học sinh như cậu chuẩn bị quà đắt như vậy làm gì?” “Không đắt không đắt”. Tư Triết xua tay, có chút ngượng ngùng nói: “Dây chuyền là vàng ròng, nhưng tay chân em vụng về, làm hỏng mấy sợi dây chuyền mới làm xong, chị đừng chê là được rồi”. Nam Mẫn sờ vào mặt cười, mắt tràn đầy kinh ngạc. “Cái này là cậu tự làm?” Tư Triết gật đầu, lại gãi đầu một cái. “Lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho con gái, không có kinh nghiệm gì, hỏi cô em, cô nói con gái đều thích mấy loại như quần áo túi xách đồ trang sức gì đó. Em nghĩ trên cổ chị trông khá trống vắng, vậy nên đã làm một sợi dây chuyền cho chị”. Nam Mẫn hạ thấp mắt, nhìn thấy vết thương trên ngón tay cậu ta, dù không dán băng keo cá nhân, cũng có thể nhìn thấy vết da rách, rạch ra không ít vết máu. Cô là bậc thầy khảm ngọc, đương nhiên biết vết thương này từ đâu tới. Tư Triết tỉnh bơ vòng tay sau lưng: “Lần đầu làm không quá thành thạo, về sau thì ổn rồi”. Đôi mắt Nam Mẫn nhìn Tư Triết, không biết nên nói cái gì. Thật ra thì từ trước đến nay cô cũng không thiếu đồ trang sức. Chỉ là chiếc vòng ngọc trai mẹ để lại, cô có thể đeo hàng ngày với nhiều kiểu khác nhau trong vòng một năm, chứ chưa nói đến các thương hiệu lớn các bố và các anh tặng, mở ra một tiệm trang sức cũng dư sức có thừa. Cũng không phải cô không muốn đeo, chỉ là những loại trang sức bằng vàng nguyên chất quá nặng, đeo lên cổ thật phiền phức, chỉ khi tham dự những trường hợp quan trọng, cô mới thỉnh thoảng đeo. Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiền cô nhận được sợi dây chuyền do một cậu con trai tự tay chế tạo. Nghĩ đến cũng biết, đôi bàn tay dày thon dài muốn chế tạo một đồ vật nho nhỏ, quả thật không dễ dàng chút nào. Cậu ta càng qua loa thì lại càng khiến Nam Mẫn cảm thấy lòng bàn tay nặng trĩu. Cảm giác trong lòng thật lạ. Trong não vừa xoẹt qua một ý niệm hoang đường, Đinh Danh Dương lau tay, đánh vào sau gáy Tư Triết một cái: “Thằng nhóc này đúng là hiếu thuận, lần trước sinh nhật tôi, nó đã tặng tôi một con dao bếp, hàng cao cấp đó”.