Chương 404 Hạ Thâm cười dịu dàng: “Được rồi, đừng trách anh cả, anh ấy trước giờ không thích náo nhiệt, chắc cũng sợ nếu mở miệng thì sẽ giống như hội nghị quốc tế, ngược lại cho chúng ta thất vọng”. “Vốn dĩ là vậy. Anh ấy có đến hay không cũng không quan trọng, quà tặng đến chưa?”, Quyền Dạ Khiên chỉ ra trọng điểm. Nam Mẫn gật đầu: “Tặng rồi”. “Tặng em cái gì?”, mấy anh em đồng loạt nhìn sang Nam Mẫn, mặt đầy tò mò. Nam Mẫn nói: “Tặng em một cái đảo”. “…” Bốn ông anh đồng loạt mím môi, sau đó trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nâng ly: “Nào, uống rượu uống rượu”. Nhìn dáng vẻ các ông anh hâm mộ ghen tị, Nam Mẫn không khỏi bật cười, anh cả từ trước đến nay đều thiên vị cô đến trắng trợn, mấy ông anh cũng nhìn không quen, lại không làm gì nổi, dám giận mà không dám nói, chỉ có thể nhịn. * Mấy anh em hiếm khi tụ tập với nhau, Nam Mẫn lại càng hiếm khi xuống bếp, họ vừa ăn vừa uống, trong lòng cũng rất vui vẻ. Bầu không khí lên cao, Lý Vân và Bạch Lộc Dư đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu gợi ý cho Nam Mẫn: “Em gái, mặc hí phục vào đi, biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem”. “Không muốn!” Nam Mẫn quả quyết từ chối: “Em không biết hát, cũng không biết nhảy, biểu diễn tiết mục gì đây? Ngực đập bể đá lớn?” Quyền Dạ Khiên nói: “Cũng không phải là không thể”. Nam Mẫn túm lấy một nắm hạt dưa vứt vào mặt anh ta: “ĐM!” “Sao em lại không biết hát chứ, em hát dễ nghe mà, như âm thanh thiên nhiên, như chim sơn ca hót”. Lý Vân dốc hết sức khen ngợi em gái: “Thật đó! Ngay cả anh Trình em cũng khen giọng hát của em cũng riêng một góc trời, có một mùi vị khác biệt, người bình thường còn không hát ra kiểu như em”. Bạch Lộc Dư ở bên cạnh phụ họa: “Không chỉ ca hát, em gái nhảy cũng vô cùng tốt, lần trước lúc ở Vân Thủy Gian, em nhảy khiến người ta kinh ngạc, dẫn đến vô số đàn ông khom lưng”. “Đó mà gọi là nhảy sao? Đó gọi là disco. Không giống nhau”. Nam Mẫn không chịu để bọn họ đầu độc. “Giống, sao lại không giống”. Lý Vân và Bạch Lộc Dư không chịu từ bỏ, Nam Mẫn phải hát hoặc nhảy một bài, nếu không tối nay bọn họ tuyệt đối không chịu buông tha cô. Nam Mẫn bị bọn họ giày vò không kiên nhẫn nổi nữa, cô ném hạt dưa vào sọt rác, vỗ vỗ tay nói: “Được, em hát cho các anh nghe! Không phải chỉ là hát thôi sao, có gì chứ. Hát không hay thì không được phép cười em”. “Không cười không cười, tuyệt đối không cười, các anh vỗ tay cho em!”