Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh Lưu..."
Anh Lưu: "Lại là điện thoại của đối tác nào vậy?"
Advertisement
"Không, không phải... đó là bên trang sức Ngọc Giác. Họ nói có ý định muốn hợp tác."
"Ngoài ra... còn có Lan Duệ... muốn mời Điềm Điềm làm người đại diện cho dòng sản phẩm chăm sóc da của họ."
Anh Lưu sững sờ.
Advertisement
Một trợ lý khác đặt điện thoại xuống, thở gấp nói:
"Anh Lưu, Tập đoàn MP gọi điện thoại tới..."
Lúc này, cả cơ thể anh Lưu như đang tê dại.
Những nhãn hàng này sao vậy? Sao tự nhiên lại có chiếc bánh béo bở từ trên trời rơi xuống vậy?
Còn có MP… tập đoàn hàng đầu thế giới!
“MP đã nói gì vậy?!!” Anh Lưu định thần lại.
"Họ muốn Điềm Điềm làm người đại diện... người đại diện toàn cầu..."
Hai mắt anh Lưu thất thần: "Cho đến hiện tại MP chưa từng để người nổi tiếng nào làm người đại diện toàn cầu đúng không?"
"Tang không cay, có phải cô ấy quá may mắn rồi không!! A?!!!" Anh Lưu sắp phát điên rồi.
Trợ lý nuốt nước bọt thì thào nói: "Anh Lưu... đồ khốn kiếp đó... chẳng lẽ là anh ba nhà họ Khương sao?"
"Lần trước Khương võ thần kiện antifan, tập đoàn Hoàn Vũ và tập đoàn Đế Quốc đều đã lên tiếng thanh minh..."
"Tôi có một người bạn làm việc trong tập đoàn Hoàn Vũ. Nghe nói phía sau Hoàn Vũ là Lanscelot, gia tộc giàu có hàng đầu ở Tây bán cầu, thân phận còn cao quý hơn cả hoàng thất..."
Lúc này anh Lưu lúc có chút choáng váng: "Thuốc hạ huyết áp, lấy thuốc hạ huyết áp qua cho tôi..."
"Anh Lưu, chúng ta có cần dìm những tin tức trên mạng không?"
“Dìm cái gì mà dìm!” Anh Lưu trừng mắt và cười lớn, nói: “Một mình thưởng thức âm nhạc không bằng cả đám đông đều thưởng thức, ồ, chơi nhạc đi! Nhảy đi ~”
……
Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau.
Ít nhất thì lúc này, Khương Tiểu Bảo và Khương Vân Sênh vẫn đang làm việc chăm chỉ.
Khương Tiểu Bảo đã trở nên ngoan ngoãn, đơn hàng tiếp theo đã được giao mà không gặp bất cứ sóng gió nào.
Địa điểm giao hàng mới nhất là tại một khu dân cư cũ, tòa nhà tầng, tường xi măng bên ngoài đã nứt toác loang lổ, cũ kỹ. Chuyện có thang máy thì càng khôn nên nghĩ tới.
Người đặt hàng sống trên tầng cao nhất, Khương Tiểu Bảo cầm lấy đồ ăn và nói với Khương Vân Sênh: "Đơn này em sẽ giao, anh nghỉ ngơi chút đi."