Dần dần, trong đầu cô như xuất hiện cái gì đó.
Một khung cảnh……
Khi dị năng của cô đi vào người Vịnh Vịnh, nó giống như ‘nhìn’ thấy tình hình trong cơ thể của cậu bé. Đây là điều trước giờ chưa từng xảy ra.
Advertisement
Khương Mạn nín thở không dám lơ là, tập trung tinh thần. Cõi tâm trí của con người là một ẩn số không thể khám phá bằng máy móc hay công nghệ. Dị năng của Khương Mạn xâm nhập vào hệ thống thần kinh chằng chịt như tấm bản đồ……
Thân thể Khương Mạn run lên nhè nhẹ, sau đó cơ thể của Vịnh Vịnh trên giường bệnh cũng bắt đầu run lên.
Advertisement
Bạc Hạc Hiên khẩn trương đi tới bên cạnh cô, Khương Mạn bỗng nhiên mở mắt, khuôn mặt tái nhợt, cả người từ từ ngục xuống. Bạc Hạc Hiên đỡ lấy cô rồi mau chóng nhét một miếng sô cô la vào miệng cô.
“Ngọt quá đấy.” Cô cau mày.
Khương Mạn có vẻ cao hứng: “Em thành công rồi…..không, không chỉ có thành công.”
Cô cảm thấy dị năng trị liệu của bản thân có thay đổi lớn!
Vào đúng lúc này, cậu bạn nhỏ trên giường bệnh cũng từ từ có động tĩnh, Vịnh Vịnh từ từ mở mắt: “Mẹ……”
Nhìn tình hình này, ba người ở trong phòng cùng nhau thở ra một hơi. An đại lão gia mau chóng gọi đội y tế vào kiểm tra cơ thể cho Vịnh Vịnh. Bạc Hạc Hiên thì ôm Khương Mạn sang phòng bên cạnh để cô nghỉ ngơi.
“Anh bảo người đưa đồ ăn tới, em nghỉ ngơi chút đã, còn đâu cứ giao lại cho anh.”
Khương Mạn gật đầu, cũng không nói gì. Cô phải mau chóng hồi phục lại thể lực thì mới giải quyết được các chuyện khác.
Sau khi biết Vịnh Vịnh đã tỉnh người nhà họ Tang mừng rơi nước mắt. Cô của Tang Điềm khóc như mưa, Tang Điềm cũng khóc không kém.
Bạc Hạc Hiên từ ngoài bước vào, cha Tang nắm lấy tay anh, “Cám ơn, thật sự cảm ơn cháu Tiểu Bạc……”
“Vịnh Vịnh tỉnh rồi chú cũng yên tâm hơn.”
Bạc Hạc Hiên gật đầu rồi nói vài câu an ủi. Lúc này người nhà họ Tang đều đau lòng cho đứa trẻ, đứa trẻ vừa tỉnh xong nhưng cũng chưa phải lúc vào hỏi chuyện. Nhưng mà việc không thể trì hoãn được lâu.
Đây cũng là lý do Bạc Hạc Hiên bảo Khương Mạn đi nghỉ ngơi để anh lo liệu mọi chuyện. Mấy chuyện kiểu này cứ để anh làm là tốt nhất.
“Xin lỗi, có một chút chuyện cháu phải hỏi Vịnh Vịnh, rất quan trọng.”
Cô của Tang Điềm có chút do dự: “Ngài Bạc……Vịnh Vịnh mới tỉnh lại, hay để mai rồi hỏi?”
Cô sợ Vịnh Vịnh sẽ lại bị kích động.
“Rất xin lỗi.”
Cha Tang đi qua kéo em gái mình lại.
“Cứ để Tiểu Bạc hỏi đi, chúng ta cũng biết được chân tướng chuyện này là thế nào!”
Cô của Tang Điềm mới tránh ra.
Bạc Hạc Hiên lập tức hỏi: “Cháu muốn một mình nói chuyện với Vịnh Vịnh.”
Cô của Tang Điềm mặt có chút biến sắc.
“Tại sao chúng tôi không thể ở bên cạnh?”
“Em à, nghe lời đi, Vịnh Vịnh vừa tỉnh còn là Tiểu Bạc Và Tiểu Khương giúp chúng ta nữa, sẽ không có việc gì đâu.” Mẹ Tang khuyên cô.
Bọn họ biết việc không đơn giản như vậy, hoặc là chuyện này không thích hợp để bọn họ biết.
“Nhưng em lo cho Vịnh Vịnh, nó nhất định đang rất sợ hãi……”