Trong Vân Miểu Thiên Châu, sự trở về của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên khiến trong nhà lập tức trở nên náo nhiệt hẳn.
“Chị! Anh rể! Cuối cùng thì hai người cũng trở về rồi!”
Khương Tiểu Bảo nhanh nhẹn giúp hai người xách hành lý, dáng vẻ ngoan ngoãn này, nào có giống một tên nổi loạn tuổi dậy thì như trước kia.
Advertisement
Khương Mạn xoa chiếc đầu đinh của cậu ta: “Sao em cũng cắt tóc ngắn rồi?”
Thiếu gia Bảo Nhi trước kia luôn theo đuổi tạo hình của mấy ngôi sao nhạc rock đó!
Advertisement
Mỗi một cọng tóc bồng bềnh chính là một sự phiêu bồng đó.
Khương Tiểu Bảo đẩy tay của cô ra, oán trách: “Đầu của con trai không thể tùy tiện sờ, sẽ không cao lên được đấy!”
Khương Mạn nhìn khinh bỉ. Không sờ cậu ta, mà quay qua sờ mấy cọng tóc mềm mại của Arthur.
Kết quả là Arthur cũng né tránh, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc: “Thím muốn làm ảnh hưởng đến sự phát triển của cháu sao?”
Liên quan đến vấn đề chiều cao, Arthur liền rất nghiêm túc. Cậu bé tin tất cả mọi lời lừa gạt, từ phương thức bí truyền cho tới huyền học!
“Có chút quá đáng rồi đấy nhé, thím mới đi ra ngoài có một chuyến thôi mà sao lại có cảm giác bị thất sủng rồi vậy nhỉ?” Khương Mạn chống nạnh: “Mấy đứa muốn tạo phản cả rồi phải không!”
Bạc Hạc Hiên không tham gia vào trận ồn ào của ba người, lên lầu chuẩn bị tắm rửa, trước đó ở trên xe đùa nghịch có chút nóng người.
Ở khúc rẽ trên cầu thang, anh bắt gặp Khương Tử Mặc. Đối phương vừa nhìn thấy anh thì sắc mặt đang vui vẻ bỗng nhiên sụp xuống, vô cùng lạnh lùng gật đầu một cái, coi như đã chào hỏi.
Bạc Hạc Hiên lại lên tiếng hỏi: “Hiệu quả của chiếc nhẫn thế nào?”
Khóe miệng Khương Tử Mặc khẽ giật: “....Rất hiệu quả.”
“Nếu đã có hiệu quả thì tại sao anh lại không ngủ?” Bạc Hạc Hiên nhìn quầng thâm của anh ta: “Em gái anh vì chuyện này mà tìm tôi tính sổ mấy lần rồi đó.”
Khương Tử Mặc liếc nhìn anh: “Vậy tôi tháo nhẫn nhá?”
Nụ cười của Bạc ảnh đế liền trở nên thân thiết hơn nhiều: “Yêu Nhi cả ngày đều nhắc đến anh đấy, Tử Mặc còn không nhanh chóng đi gặp em ấy đi.”
“Hừ.” Anh tư lạnh lùng cao quý không thèm chừa thể diện cho em rể, quay đầu đi luôn.
Chiếc nhẫn này thực sự có hiệu quả, sau khi Khương Tử Mặc đeo lên liền không mơ thấy những thứ gây khủng hoảng kia nữa.
Nhưng mà....
Thứ đồ chơi này như một lời nhắc nhở!
Ngày qua ngày đều nhắc nhở anh ta rằng, có một con lợn đang ủn cây cải trắng nhà mình! Khương Tử Mặc ngủ được mới lạ!
Khi đối diện với em gái nhà mình, anh tư nhà họ Khương lại bày ra một khuôn mặt khác!
“Anh tư!” Khương Mạn chạy thẳng tới, ôm lấy Khương Tử Mặc xoay tại chỗ một vòng.
Hành động men lì này khiến nụ cười của anh tư cứng lại, đau đầu nói: “Tiểu Man...”
“Hahaha! Em vui quá mà, lâu lắm rồi mới gặp anh, nhớ anh chết mất.”
Khương Mạn luôn sôi nổi hoạt bát trước mặt anh ấy, sau khi thả Khương Tử Mặc xuống, cô liền ngẩng đầu đánh giá, nhăn mày nói: “Anh tư, quầng thâm của anh sao mà nghiêm trọng vậy? Chứng rối loạn giấc ngủ của anh còn chưa khỏi hả?”
“Khỏi rồi!”
“Thật không?” Khương Mạn có chút chột dạ.
Khương Tử Mặc nhanh chóng giải thích: “Thật sự là khỏi rồi, không phải đã nói với em rồi sao? Dạo gần đây anh đang sáng tác ca khúc mới.”
“Sáng tác xong chưa?”