Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chả cần nói tới sau lưng chị ấy có cả gia tộc Lancelot, ông giết được họ đấy, cùng lắm rời khỏi Đế Quốc, chả nhẽ gia tộc Lancelot còn không bảo vệ được anh chị tôi?”
Bạc Thiên Y nói lời chả khác giết người, còn nở điệu cười thản nhiên: “Cho nên, cha yêu dấu ạ, đừng tự làm mình mất mặt nữa, đừng trách con nói lời khó nghe.”
“Ngoan ngoãn nghe lời chút, đây là con đường sống cuối cùng đó, hiểu không? Bạc Khôn.”
Advertisement
Không khí trong phòng như chết lặng.
Giọng của Bạc Khôn run run: “……Cho tao gặp Bạc Ngọc, tao muốn xác nhận sự an toàn của nó.”
Advertisement
Bạc Thiên Y im lặng một lúc mới cười mỉa mai: “Ông đúng là đau lòng cho đứa con trai kia thật.”
“Nhưng mà……”
“Ông không có tư cách đưa ra điều kiện, hiểu không?”
Sau khi Bạc Thiên Y làm tròn vai một người con hiếu thảo thì gọi điện thoại cho Bạc Hạc Hiên.
“Em lãng phí lời với ông ta làm gì?” Bạc Hạc Hiên xoa xoa giữa lông mày.
Bạc Thiên Y hừ một tiếng rồi nói: "Chỉ mắng chửi ông ta là đã quá nhẹ nhàng rồi. Nếu không phải chân em bị như vậy thì em đã xông lên và đánh ông ta rồi!"
Bạc Hạc Hiên đến Zeus để trả thù cho mẹ và cô ấy và anh đã trở thành một người thay đổi gen.
Nhưng mối hận thù này, quanh đi quẩn lại thì Bạc Khôn cũng không thể thoát khỏi sự liên quan.
Khi Bạc Thiên Y biết tất cả những điều này, cô ấy hận khi không lập tức giết chết ông ta!
Mẹ thì chết rồi, bản thân thì thành tàn phế, anh cả thì đã trải qua một cuộc thí nghiệm vô cùng vô nhân đạo trên cơ thể còn Bạc Khôn đã phải trả giá như thế nào chứ?
Người được gọi là quân chủ như ông ta đã cưới vợ khác và sinh thêm con trai!
Thậm chí, ông ta còn muốn gả cô ấy cho nhà họ Khương, muốn cô ấy và anh cả trở thành bàn đạp cho con trai cưng của mình!
Ông ta ở đấy mà mơ mộng hão huyền đi!
“Gần đây sức khỏe của em thế nào rồi.” Bạc Hạc Hiên biết trong lòng cô ấy đang cảm thấy khó chịu, cũng không nói những lời an ủi sến súa, Bạc Thiên Y không thích được người khác an ủi nên cũng chuyển chủ đề.
“Rất tốt.” Bạc Thiên Y khịt mũi hai cái: “Năng lực của chị dâu thật sự rất giỏi, bây giờ em có thể dùng nạng để đi lại mà không có vấn đề gì, cái chân giả này thì không ổn lắm.”
"Em đừng quá vội vàng, lát nữa anh sẽ đưa chị dâu tới gặp em."
"Mau lên đó, anh đến hay không cũng được, em nhớ chị dâu rồi, à, bảo cả Arthur đến nữa."
Bạc Hạc Hiên chế nhạo: "Đồ không có lương tâm."
Sau khi cúp điện thoại, anh suy nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại cho Lão Ưng.
"Bạc Ngọc đang làm gì vậy?"
“Vừa làm loạn xong.” Giọng Lão Ưng có phần giễu cợt: “Hôm qua tuyệt thực một ngày, giờ sáng nay đã không chịu nổi nữa, làm loạn lên đòi ăn cơm."
"Vừa rồi cũng nói bị đau bụng. Bác sĩ đã kiểm tra và không có vấn đề gì rồi nói rằng sẽ tiêm hai mũi cho cậu ta thì cậu ta đã dừng lại."
Vẻ mặt Bạc Hạc Hiên lạnh lùng: "Nghe có vẻ tinh thần tốt đấy."
Lão Ưng đã quá mệt mỏi với Bạc Ngọc rồi. Nếu không phải Bạc Hạc Hiên dặn không được sử dụng bạo lực thì anh ta đã cho thằng bé này nếm trải sức mạnh của nắm đấm rồi!