Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạc Hạc Hiên liếc anh ta một cái: "Cậu dám ăn món đó, đừng sợ."
"Thật sao?"
"Cậu đã từng ăn rồi."
Thiên Sách:??? Nghe vậy tôi còn lo lắng hơn.
Advertisement
Khách mời đều lên để đi chọn bữa sáng.
Phải nói rằng lần này chương trình thực sự rất chu đáo, mùi thức ăn không hề lọt ra ngoài, thậm chí họ còn xịt nước hoa lên trên nắp đồ ăn.
Advertisement
Khi đến gần cũng không thể ngửi thấy là mùi gì.
“Khương Mạn đáng ghét, cô có cách gì không?” Tôn Đại Ngọc nghiêng người qua.
Khương Mạn lắc đầu, lần này cô thật sự không có cách gì.
"Tùy thuộc vào vận may vậy, không đủ tiêu diệt được toàn bộ đội quân sáu người đâu."
Sau khi sáu người chọn bữa sáng xong, trở về chỗ ngồi, người của ekip chương trình bưng đĩa thức ăn lên.
Hứa Tiểu Mạn tiếp tục nói về lịch trình: "Mọi người đừng vội ăn nhé."
"Dựa trên nguyên tắc chung sống hoà hợp, ekip chương trình quyết định nói cho mọi người biết rằng trong món ăn thì có món là món khó ăn!"
"Tỷ lệ : ! Còn việc các bạn có chọn trúng hay không thì ekip chương trình cũng không biết."
"Các khách mời có thể không ăn, nhưng..."
(Đoạn "nhưng" này mới thú vị này!)
(Lão Lý bắt đầu dở trò rồi.)
(Ôi trời! Tại sao trên màn hình của tôi lại có thêm cái gì đó vậy?)
"Lựa chọn ăn hay không không nằm trong tay các người!"
Hứa Tiểu Mạn tỏ ra rất đồng cảm: "Bây giờ bắt đầu giây bỏ phiếu, quyền lựa chọn nằm trong tay tất cả cư dân mạng, các người có ăn hay không là tùy họ quyết định!"
Ngay sau khi quy tắc này được đưa ra.
Đám người Khương Mạn:??
Lý lão âm: "Ha ha ha ha!!!"
(Hay lắm! Lý lão âm đã bắt đầu vùng lên rồi!)
(Cái trò chung sống hòa thuận chết tiệt này, chú hòa hợp thì chúng tôi không thể chung sống nổi!)
(Dùng cư dân mạng để lừa khách mời ư? Hừ... tôi là loại người không nhân nghĩa sao? Đúng vậy!)
(Chết tiệt, tôi đột nhiên bị kích thích rồi…)
(Mọi người ơi... Tôi có một ý tưởng hơi thiếu đạo đức, đột nhiên tôi muốn nhìn thấy Khương võ thần mắc bẫy…)