Sau khi lên được đảo, người phụ nữ lau đi nước biển ở trên mặt, cô ta kiểm tra khẩu súng giắt ở eo, và dao găm giắt ở chân, trên mặt nở nụ cười điên rồ.
Cô ta lấy điện thoại ra xem livestream. Trên màn hình là đám người Khương Mạn đang ăn uống vui vẻ ở phía tây hòn đảo.
“Hừ, còn có thể ăn thì cứ ăn nhiều một chút, đây là bữa ăn cuối cùng của bọn mày rồi!” Khương Mỹ Lâm cười nham hiểm: “Khương Mạn, Bạc Hạc Hiên……lần này chúng mày chết chắc rồi!”
Advertisement
……
Khương Mạn trông rõ ràng là không thèm ăn cho lắm. Không chỉ cư dân mạng phát hiện, những người khác cũng cảm thấy kỳ lạ.
Advertisement
“Chị, Sao chị ăn ít vậy!” Tang Điềm ngạc nhiên.
Với sức ăn của Khương Mạn, giải quyết hết đống hải sản và trái cây mà hôm nay tìm được cũng không thành vấn đề, nhưng cô ăn bốn năm miếng bào ngư, hàu và hai con nhím biển xong thì không động đũa nữa.
“Tối qua ngủ không ngon, hơi buồn ngủ, chị đi ngủ trước đây.” Khương Mạn ngáp một cái, sắc mặt không được tốt cho lắm, uể oải đi về phía lều.
(Buổi tối ngủ không ngon sao? Xin lỗi, tôi lại suy nghĩ lệch lạc rồi.)
(Xí, tình yêu của người trưởng thành, buổi tối ngủ không ngon là chuyện bình thường, buổi tối mà ngủ ngon thì chỉ chứng tỏ một điều là Bạc Hạc Hiên vô dụng!)
(Ôi giồi ôi, cái chủ đề + bị cấm sóng chết tiệt này, mọi người có phải quá lâu rồi không thấy bị cấm sóng không hả, lại hoài niệm quá khứ rồi phải không?)
(Tôi cảm giác như là không phải vì ngủ không ngon, ngủ không ngon chẳng liên quan gì tới sức ăn hết, sắc mặt của Khương võ thần quả thực có chút kỳ lạ.)
(+, Bạc Hạc Hiên mau đi xem đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Vợ của anh khó chịu kìa!)
Bạc Hạc Hiên đã biến mất khỏi khung hình, đi vào trong lều rồi.
Khương Vân Sênh cũng tỏ ra quan tâm.
Những người khác nhìn nhau.
Tôn Hiểu Hiểu chợt nói: “Chắc không phải do lúc trước ở bên bờ biển bị gì đó chứ……”
“Lúc ở bờ biển bị sao cơ?”
“Khương đáng ghét đi chân trần trèo ra khu vực đá ngầm để nhặt bào ngư, lúc trở về không biết cô ấy bị con gì cắn.”
Tôn Hiểu Hiểu nhăn mày nói: “Lúc chúng tôi lên bờ cũng đã kiểm tra rồi, không nhìn thấy chỗ nào có vết thương hay là chảy máu.”
(Trời ạ, chắc không phải bị con sứa chích đấy chứ?)
(Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?)
Trong lều không có camera. Khương Mạn gỡ chiếc đồng hồ vệ tinh trên cổ tay xuống, nhìn vào thông báo hiển thị bên trên, nói với Bạc Hạc Hiên: “Con chuột đã lên đảo rồi.”
“Còn sớm hơn so với dự kiến một chút.” Bạc Hạc Hiên mỉm cười, “Chắc chuyện em không khỏe, cô ta cũng nhìn thấy rồi.”
Khương Mạn mở laptop ra, hình ảnh D của toàn bộ hòn đảo hiện lên trên màn hình, có một chấm đỏ đang từ từ di chuyển.
Chấm đỏ đó chính là Khương Mỹ Lâm!