Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng vậy, sau này tôi đi ăn cơm với bạn bè cũng có cái để chém gió rồi!”
Khương Mạn nghe vậy, mỉm cười ngại ngùng, trong lòng vô cùng cảm động.
“Cảm ơn sự thông cảm của mọi người!”
Advertisement
Con chuột đã bị tóm rồi, đương nhiên là không cần thiết phải ở lại trên đảo nữa.
Hơn nữa, tuy là Khương Mạn đã gỡ những món đồ chơi nhựa của Khương Mỹ Lâm ra rồi, nhưng vì đảm bảo chắc chắn, vẫn phải rà soát lại một lần nữa.
Advertisement
Và thế là mọi người đều lên thuyền rời đảo ngay trong đêm.
Trải nghiệm trong buổi tối hôm nay, quả thực quá là kích thích!
Trong phòng nghỉ trên thuyền, tất cả mọi người đều đang ngồi ở đây, trên người choàng một tấm thảm mỏng.
Có một bến phà dưới chân tòa lâu đài bên vách núi, từ đảo trở về, ít nhất cũng mất một tiếng.
Elijah cũng tới, lo lắng mọi người bị kinh sợ nên trên thuyền đã chuẩn bị các loại trà và bánh.
Nhưng lúc này mọi người đều không có tâm trạng ăn đồ ăn, chỉ có một người cầm tách trà nóng, lão Lý và những người khác lại chọn rượu vang, uống để giảm bớt sự kinh sợ.
Lý lão âm uống một ngụm rượu, ánh mắt lướt qua đám Khương Mạn, Bạc Hạc Hiên, Khương Vân Sênh, Elijah, thấy vẻ mặt của người một nhà này đều bình tĩnh như không.
Chuyện tối hôm nay, đối với bọn họ mà nói, chỉ như một chuyện thường ngày không có gì to tát.
“Sao tôi cứ có cảm giác như mấy người đã quen với chuyện này rồi ấy vậy?” lão Lý cười khổ.
Khương Mạn chớp chớp mắt, “Cũng tàm tạm.”
Elijah nhún vai: “Không quen cũng không được, nếu xét về trị an, Tây liên bang không so được với Đế Quốc, mỗi một người kế thừa của Lancelot đều sẽ trải qua một số chuyện như thế này.”
Lão Lý bất giác nhìn Khương Vân Sênh, trong ấn tượng của ông, Khương Vân Sênh ngoại trừ cái thói gắt ngủ, bình thường hoàn toàn là một thiếu gia nho nhã, chân yếu tay mềm.
“Đạo diễn Khương cũng trải qua rồi à?”
Tôn Hiểu Hiểu trong lòng căng thẳng, cũng nhìn về phía anh ấy.
Tang Điềm không biết đang nghĩ tới điều gì mà mím chặt môi.
Khương Vân Sênh cười, “Lúc nhỏ thì khá nhiều, sau khi lớn lơn thì cũng không gặp nữa.”
Anh ấy uống một ngụm rượu, bắt gặp ánh mắt của Tôn Hiểu Hiểu, mỉm cười an ủi cô, tỏ ý không sao cả.
Phó đạo diễn đột nhiên đụng vào cánh tay của Lý lão âm.
Lão Lý mới chợt ngộ ra, vỗ vào