Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở một tòa chung cư nào đó quận phía Tây, Joanna Kiều ngồi trước máy tính, trên màn hình hiện lên những báo cáo về Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn. Hình ảnh hai người ở sân bay sau khi về nước, còn các tấm hình thân mật, đủ loại ân ái.
Cô ta phì cười, nhìn tin nhắn mới nhất còn chưa đọc trên điện thoại của mình.
Khương Nghiệp Thành đang nằm trong tay Khương Nhuệ Trạch, nhưng đối với điều kiện giao dịch của cô ta Khương Nhuệ Trạch chỉ trả lời đúng hai từ: --Nằm mơ!
Advertisement
“Đúng là loại qua cầu rút ván, Khương Nhuệ Trạch học hư rồi, Bạc Hạc Hiên dạy hắn à?”
Advertisement
Joanna Kiều ăn một viên socola, nở nụ cười xán lạn. Trong căn phòng tối om, chỉ có mỗi ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên mặt cô ta. Ghế sofa phía sau cô ta còn có một người phụ nữ đang ngồi.
Cả người của đối phương như chìm vào trong bóng tối, nhìn cứ như một nữ quỷ. Chỉ có đôi mắt nhìn xuyên qua màn tóc trước mặt, nhìn chằm chằm vào bức ảnh Khương Mạn trên màn hình.
“Khương Mạn……”
Móng tay cào loạn lên trên da ghế sofa phát ra âm thanh khó nghe, còn lưu lại từng vệt xước trên ghế.
Joanna Kiều xoay cái ghế máy tính, cười híp mắt: “Đúng vậy, Khương Mạn……cô nhìn xem cô ta bây giờ hạnh phúc chưa kìa.”
“Đáng tiếc, Bạc Hạc Hiên không thèm đón nhận ý tốt của tôi, cứ muốn là kẻ địch của tôi.”
“Như thế thật không tốt.”
Joanna Kiều lắc đầu, “Nhưng bây giờ chỉ dựa vào mình tôi thì không phải đối thủ của họ, cô bảo nên làm sao bây giờ?”
Joanna Kiều chỉ có thể tự hỏi tự trả lời.
“Người đàn ông kia cực kỳ thông minh, chỉ cần cho anh ta chút thời gian, anh ta sớm muộn gì cũng tra ra việc kia.”
“Nhưng mà như vậy cũng đủ rồi, đủ để phân tán sự tập trung của anh ta rồi.”
Joanna Kiều cười cười, nhìn liếc sang người đàn bà kia: “Tôi chính xác là vương chủ, còn cô~”
Cô ta đứng dậy đi tới phía trước, niết cằm người đàn bà kia. Mặt người đàn bà cuối cùng cũng lộ ra ngoài, đó là một khuôn mặt bình thường, có lẽ do thiếu dinh dưỡng nên sắc mặt vàng vọt, gầy gò. Trong đôi mắt tràn đầy sự hận thù.
Joanna Kiều đối với ánh mắt này lại vô cùng thích thú: “Xem ra chúng ta chỉ có thể tìm Khương Ngụy Viễn để hợp tác.”
“Nghĩ tới lúc ông ta nhìn thấy cô, cũng sẽ rất thú vị đó.”
“Nếu không phải cô, tôi còn không dám tin trên thế giới này lại có cái chuyện tâm linh sống đi chết lại.”
“Nhưng mà cũng đúng, đến cả người có dị năng và sửa đổi gen còn tồn tại, thì cái kiểu chết đi sống lại này có tính là gì?”