“Ờm, cũng không phiền phức gì đâu……”
Khương Mạn đang âm thầm cân nhắc, người đàn ông trước mắt này đúng là phiếu ăn cơm ngắn hạn của cô, hai người cũng coi như cùng nhau vượt qua sinh tử, theo dõi ăn uống cho anh ta chắc cũng không vấn đề gì.
Chỉ có điều công việc của cả hai đều rất bận, cô quản kiểu gì. Chị Khương là một người không thích hứa hẹn, vì một khi đã hứa sẽ phải tuân thủ tuyệt đối.
“Nếu không phiền phức gì, vậy coi như đồng ý nhé.”
Khương Mạn: “???” cái kiểu tuỳ tiện gì vậy?
Dưới ánh trăng đôi môi người đàn ông cong lên thành một đường vòng cung, hàng lông mi dài rũ xuống như che đi sự tính toán trong lòng. Đẹp như một vị thần bước ra từ hư vô.
Khương Mạn cũng có chút phân tâm, thì lại thấy đối phương giơ tay lên. Ngón tay trỏ dài dài của đối phương chạm nhẹ lên sống mũi cô, ngón tay man mát còn có mang theo hơi ấm làm cô sực tỉnh.
Bạc Hạc Hiên cười nói: “Nhớ viết bản kiểm điểm, đừng có lười biếng.”
Khương Mạn hít một hơi, phút chốc quay lại thực tại. Không phải chứ, đến giờ này mà vẫn chưa bỏ qua à. Nam nhân đẹp trai đều không rộng lượng.
Sáng sớm lúc giờ, sắc trời vẫn còn tờ mờ. Khương Mạn đầu đeo băng đô chạy bộ quanh núi, km đường núi mà chỉ chạy có phút, nếu bỏ qua yếu tố địa hình núi thì cô ấy chạy như vậy cũng không tính là nhanh. Trung bình phút được km.
Sau khi làm nóng thân, Khương Mạn ngẩng đầu nhìn hạng mục tập luyện sáng nay, leo vách núi. Dao để lâu không mài thì sẽ bị mòn, cuộc sống an nhàn quá lâu dễ làm người ta lười nhác.
Khương Mạn không phải là người thích bỏ bê bản thân, ngược lại cô là người có tính kiên trì. Ngay cả khi có thể dùng siêu năng lực làm cho cơ thể mạnh hơn. Nhưng cô ấy biết đi đường tắt như vậy sẽ làm bản thân dễ nhụt chí.
Cô ấy lấy ít bột magie hôm qua mua ở chợ xoa lên hai bàn tay, Khương Mạn bắt đầu leo lên vách đá. Cô ấy bám vào những khe hở trên vách đá, từ từ leo lên trên, cả cơ thể dán vào vách đá như một con thạch sùng.
Không dùng siêu năng lực, chỉ dựa vào sức lực thật sự của bản thân, vật lộn với vách đá. Cô ấy không cần nhanh chóng leo lên, mà cần leo từng bước chắc chắn.
mét
mét
mét
…….
mét
Càng lên cao bốn bề đều là gió cuồn cuộn, còn mang theo chút hơi lạnh. Khương Mạn dừng lại nghỉ một chút, đưa mắt nhìn xung quanh, còn mét nữa là lên tới đỉnh. Trong khi đang suy nghĩ miên man không gian tự nhiên yên tĩnh lạ kỳ. Không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ nghe thấy tiếng tim đập trong lồ||g ngực.
Đôi mắt cô ấy như rực cháy, trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ: ln đỉnh!
Càng lên cao càng khó bám, vách đá thẳng đứng trơn trượt như muốn thử thách cả thể chất lẫn ý chí của người leo núi. Sự chuyển động của các ngón tay như muốn điều khiển sự sống và cái chết. Khương Mạn tiếp tục leo lên trên, càng lên cao gió cuồn cuồn rít gào bên tai giống như tiếng rít của thần chết.
Cô ấy đã leo tới độ cao đáng kinh ngạc rồi. Phía trên có một mỏm đá nhô ra khoảng mét, trừ phi có thể dùng hết sức lực bám chặt vào vách đá, nều không kết quả sẽ ngã xuống người. Cách duy nhất để chinh phục nó chính là dùng sức nhảy lên sau đó bám được vào mép của mỏm đá đó.
Gió, vẫn rít gào ầm ĩ.