Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bà……bà ngoại hai đứa…..chưa chết……” Giọng Bạc Khôn run rẩy: “Lúc trước cha vì muốn uy hiếp mẹ con, bắt bà ấy im mồm cho nên đã trả vờ giết bà ngoại của con.”
“Sau đó……sau giao bà ngoại của con cho Khương Nghiệp Thành…..”
“Bà ấy vẫn còn sống……ở, ở trong tay Khương Ngụy Viễn……a!!
Advertisement
Bạc Khôn đột nhiên hét thảm một tiếng.
Con dao gọt hoa quả đâm xuyên qua tay ông ta. Bạc hạc Hiên ra tay dứt khoát làm cho mọi người không kịp phản ứng, nếu dùng lực thêm chút nữa có thể cắt đứt lìa tay.
“Ngài Bạc!”
Advertisement
“Bạc Hạc Hiên!”
Khương Mạn giữ lấy tay anh, lắc đầu: “Đừng vì loại cặn bã này mà làm bẩn tay anh, ông ta sẽ phải trả giá, em đảm bảo!”
Nếu không phải Khương Mạn cản lại thì chắc chắn Bạc Khôn đã chết rồi.
Khương Mạn nói với Lão Ưng: “Đưa hai cha con cặn bã này đi, nên giải quyết thế nào thì giải quyết thế ấy!”
Bạc Ngọc bị lôi từ trên lầu xuống, ngoài vết bầm tím trên người ra thì cũng coi như toàn vẹn. Lão Ưng và những người khác cũng ra phòng ngoài đợi.
Bạc Hạc Hiên mất khống chế cũng từ từ bình tĩnh lại, anh ôm lấy Khương Mạn, đứng lên rồi nói một câu: “Anh không sao…..”
“Anh chỉ không nghĩ tới…..”
Anh từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới bà ngoại vẫn còn sống. Đã bao năm như vậy, bà ngoại lại nằm trong tay nhà họ Khương……
Bạc Hạc Hiên không dám nghĩ bà cụ đã phải trải qua những chuyện gì trong ngần ấy năm.
“Em gọi điện cho anh cả.” Khương Mạn vội vã nắm tay Bạc Hạc Hiên, “Chúng ta nhất định sẽ tìm được người.”
“Ừ.”
Bạc Hạc Hiên gật đầu, trầm mặc nói: “Đến trang viên Thiên Cổ trước đã, phải nói chuyện này cho Thiên Y.”
“Em ấy…..lúc nhỏ rất yêu quý bà ngoại.”
“Được.”
Trên đường đi trang viên Thiên Cổ, Bạc Hạc Hiên kể cho Khương Mạn nghe về bà ngoại mình.
“ n Hồng Tuyết? Anh là nói bà ngoại anh là ngôi sao nổi tiếng nhất của thế kỷ trước? được gọi là người mang vẻ đẹp phương Bắc, nghệ sĩ vĩ đại toả sáng?”
Bạc Hạc Hiên gật đầu, “Cho nên mẹ chồng em cũng muốn làm diễn viên.”
Khương Mạn nhớ tới lúc nãy bản thân mình đã gọi mẹ của Bạc Hạc Hiên là mẹ chồng, tự nhiên lại thấy có chút ngại ngùng.
Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nắm chặt tay Bạc Hạc Hiên: “Vậy nhà anh cũng coi như gia đình nghệ sĩ gạo cội, vậy còn ông ngoại anh?”