Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chậc, lần sau loại chuyện tốt như này bác phải gọi cho cháu đấy nhé.” Khương Mạn bĩu môi: “Cháu cũng đâu thiếu tiền, làm đạo diễn thì cháu không làm được, làm một nhà đầu tư, một kim chủ papa thì vẫn có thể đấy ạ.”
“Lão Vân còn không mau ôm đùi Khương Mạn papa chặt một chút.” Tự Thiên Sách nói xen vào: “Bác không biết em gái cháu giàu cỡ nào đâu, trận càn quét khu shopping mà chú Elijah dẫn chúng ta đi lần trước, cháu có thể chém gió cả đời!”
“Cậu còn có mặt mũi nói à?” lão Vân lườm anh ta một cái: “Bảo cậu mang mấy cái túi xách về cho tôi mà cậu cũng quên được! Bác gái của cậu suýt nữa thì mắng chết tôi đó!”
Advertisement
“Không phải đâu……chuyện này bác không tìm em gái cháu mà lại tìm cháu làm gì, bác tìm người còn tìm không chuẩn!” Thiên Sách ấm ức.
Khương Mạn cũng bật cười: “Bác gái muốn túi gì ạ? Cháu nhờ người nhà cháu bên kia lấy về cho.”
Advertisement
“Chỉ chờ mỗi câu này của cháu thôi đấy.”
Vân Chí Sam cũng không khách sáo, nhanh chóng chuyển cho Khương Mạn mấy bức ảnh mà vợ ông ấy gửi.
Hàng giới hạn của M&P.
Toàn thế giới chỉ có mười cái.
Khương Mạn nhớ rõ chiếc túi này, hôm đó Đại Ngọc và Điềm Điềm mỗi người một cái, hai người kích động đến mức hét gần vỡ giọng.
Khương Mạn gửi hình ảnh chiếc túi này cho thư ký của chú Elijah, rất nhanh liền có kết quả.
“Mẫu túi này còn hai chiếc, để cháu cho người gửi về nước, lão Vân bác gửi địa chỉ cho cháu đi, coi như là quà cháu tặng bác gái.”
“Được.” Vân Chí Sam cũng không khách sáo với cô.
Lão Vân là một người hào sảng, vợ ông ngày nào cũng nhắc tới, tuy ông không để ý mấy cái này, nhưng cũng biết chiếc túi này vô cùng đắt đỏ, ông nhận của người ta một ân tình, sau này cũng sẽ trả lại.
Nhận được lời khẳng định từ Khương Mạn, ông cũng thở phào một hơi, hai tay chắp phía trước ngực, niệm a di đà phật: “Túi trị bách bệnh, túi trị bách bệnh, cháu đã giải quyết mối nguy cấp bách của bác rồi, nếu không thì lúc về bác gái sẽ mắng chết ta mất!”
Khương Mạn cười trộm, “Té ra lão Vân còn là một người sợ vợ!”
Mấy nữ diễn viên ở phía sau nghe thấy Khương Mạn và Vân Chí Sam nói chuyện, toàn bộ đều hâm mộ không thôi.
Khương Mạn xuất hiện mấy lần, có không biết bao nhiêu là người tới chào hỏi muốn làm quen với cô.
Cô không thích lắm, tuy cả quá trình cô đều tỏ ra lạnh nhạt.
“Con bé này bây giờ nổi rần rần rồi, có không biết bao nhiêu là người gọi điện thoại đến cho ta, muốn ta bắc cầu để làm quen với cháu đấy.”
“Thôi bác tha cho cháu đi.” Khương Mạn lắc đầu: “Nhưng nếu có đạo diễn nào ổn ổn, hoặc kịch bản nào tốt, bác có thể gợi ý cho cháu.”
“Ô, chuẩn bị đầu tư hay đóng phim vậy?”
“Đương nhiên là đóng phim rồi, bây giờ cháu đang là hai bàn tay trắng đấy, chẳng có lấy một cái cúp ảnh hậu nào, không thể so sánh với Bạc Hạc Hiên được.”