Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa kêu xong, hai người còn chưa kịp phản ứng, đầu bên kia của điện thoại đã chuyển tới tiếng phanh xe, cùng một câu nói vô cùng vội vã: “Mẹ kiếp!”
Sau đó lại thêm một tiếng rú kéo dài khoảng một phút.
Advertisement
Khương Mạn chớp chớp mắt, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạc Hạc Hiên: Trợ lý nhà anh có bệnh à?
Bạc Hạc Hiên sờ sờ lông mày, biểu cảm trên mặt không rõ ràng. Một phút sau, Cố Trầm mới lên tiếng, lấy hết dũng khí nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, làm phiền hai người rồi, tại tôi không hiểu chuyện…..”
Advertisement
Khương Mạn cắn một miếng táo, lễ phép trả lời: “Không sao, nghe ra hình như ngài có chút kinh ngạc.”
Đầu Cố Trầm đập vào vô lăng, mắt kính rơi ra, hít một hơi dài. Lòng nghĩ: Chả lẽ không nên kinh ngạc sao?
Tôi cực kỳ kinh ngạc luôn!
“Vậy có thể nói rõ một chút, hai người đang ở đâu không?” Cố Trầm cố gắng điều chỉnh ngữ khí bình thường nhất có thể.
Rốt rốt
Khương Mạn cắn một miếng táo: “Nhà tôi.”
Cố Trầm: “……Bây giờ anh ta có đi ra ngoài được không?”
“Chắc là không.” Khương Mạn quét mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh ta không có quần áo để mặc.”
Tay Cố Trầm phát run, một tay khác thì đưa lên bịt mồm. Tên này hay thật! Cao thủ! Đỉnh của chóp!
Đúng là Bạc Hạc Hiên nhà mình, không chơi thì thôi, một khi chơi là làm người khác hết hồn, rách cả quần áo? Chắc phải kịch liệt lắm?
Trai tân khai thân mà mạnh mẽ vậy? bùng cháy khủng kiếp vậy!
Cố Trầm phải hít sâu mấy cái để đưa thêm oxy lên não biên tập ra hàng vạn chữ về cảnh này. Bao gồm cả tư thế, góc độ, cuối cùng tất cả biến thành lời nhiếc móc ông chủ của mình. Trợ lý Cố Trầm giọng run run: “Xin hỏi địa chỉ nhà cô, tôi sẽ tới ngay.”
Khương Mạn nghĩ một lúc rồi đọc địa chỉ nhà mình cho anh ta.
Lại thêm hai phút rơi vào im lặng, Cố Trầm cố nói thêm: “……Hai vị……cứ từ từ.”
Cuối cùng thì dập máy, kết quả đúng là ông nói gà bà nói vịt. Biểu cảm trên mặt Khương Mạn đại khái là đần thối không hiểu gì. “ Trợ lý nhà anh tâm lý không được ổn định à……”
“Ồ.” Bạc Hạc Hiên nhịn cười, “Cậu ta đang phải uống thuốc.”
“Thảo nào.”
Khương Mạn nhìn anh ta cố nén cười thì có chút không vui: “Trước khi cười có thể nói cho tôi biết chuyện này buồn cười ở chỗ nào không?”