Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này anh ta đang cố gắng hết sức để duy trì thái độ của mình.
"A Mạn, hay là chúng ta đến quán cà phê ngồi một chút, đợi ít người hơn một chút hãy đi chơi trò chơi?"
Advertisement
"Thời gian rất quý giá, đến quán cà phê ngồi vô cùng phí thời gian."
Khương Mạn nói xong, liếc mắt nhìn anh ta:
"Không phải nói đều nghe theo tôi sao? Anh phát biểu ý kiến làm gì?"
Advertisement
Trong lòng Phong Lăng tức giận nhưng cố kìm lại nói:
"Đương nhiên đều sẽ nghe theo ý em, tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi."
Khương Mạn nói đầy ẩn ý: "Không vội, chút nữa anh sẽ có cơ hội được nói."
...
Tại hiện trường.
Nụ cười nhạt trên khuôn mặt Bạc Hạc Hiên biến mất, ánh mắt anh trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày. Tôn Hiểu Hiểu đã không còn thấy lạ nữa, khóe miệng cô ta giật giật:
"Chúng ta thật sự không đi theo à?"
Bạc Hạc Hiên: "Chúng ta phải tuân thủ quy tắc của trò chơi."
Tôn Hiểu Hiểu suy nghĩ: Liệu quy tắc này có thể quản được hai hố đen các người không?
Cô ta gãi đầu: "Sao anh lại không khiến tôi vui vẻ một chút nhỉ?"
Ánh mắt u ám của Bạc Hạc Hiên khẽ động, đột nhiên hỏi: "Nếu như vòng này cô thắng, vòng tiếp theo cô sẽ định chọn ai?"
Thắng ư?
Tôn Hiểu Hiểu không nghĩ rằng mình có thể khiến nhịp tim của Bạc Hạc Hiên vượt quá !
Trừ khi…
"Anh Bạc định để tôi thắng à?"
Tôn Hiểu Hiểu lập tức hiểu ra, đây là lời mời liên minh! Cô ta đưa tay ra một cách dứt khoát:
"Hợp tác vui vẻ."
Bạc Hạc Hiên nắm lấy đầu ngón tay của cô ta, tỏ thành ý coi như hợp tác.
"Tiếp theo làm như thế nào?"
Bạc Hạc Hiên nhìn về phía Khương Mạn đang rời đi, khoá miệng nhếch lên nói:
"Công chúa bị con rồng độc ác bắt đi rồi, đương nhiên là phải cứu cô ấy về."