Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chưa từng dùng ánh mắt của người đời để đánh giá ‘quá khứ’ của cô.
Lại còn có cả những sự giúp đỡ kia nữa, cũng đều là hành động âm thầm sau lưng.
Advertisement
Nói không cảm động thì đúng là già mồm, Khương Mạn ngang thì ngang thật, nhưng tim cũng là máu thịt mà.
“Bạc thần báo ơn hả?” Khương Mạn quơ quơ tấm ảnh, cười trêu chọc.
“Không phải.”
Advertisement
Đôi chân đang vắt chéo của người đàn ông thả xuống, nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống ở hai đầu gối, hai bàn tay đan ngón tay vào nhau.
Ánh hoàng hôn phủ xuống vòng đu quay, bầu trời vàng rực như tô điểm sau lưng anh.
Thần thánh động lòng, vạn vật sinh tình.
Khương Mạn nhìn thấy nụ cười trong mắt anh, sâu thẳm mà động lòng người.
Anh nhìn ngắm cô, nụ cười tại khoảnh khắc đó giống như là cảnh đẹp nhất trên thế gian này.
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng, hòa vào ánh hoàng hôn.
Ánh mắt gian xảo như một chú hồ ly.
“Tôi cũng có ý đồ khác mà.”
Tôi có ý đồ với em đấy, Yêu Nhi.
“Ý đồ gì?”
“Hay em đoán thử xem? Đoán trúng có thưởng.”
Khương Mạn bĩu môi, cô không tiền không quyền, có gì đáng để bị nhắm vào chứ?
Một người đàn ông nắm trong tay hải đảo, mỏ vàng, mỏ dầu, ánh mắt lại nông cạn thế sao?
Còn về sắc ấy à……
Tuy là EQ của cô quá tệ, nhưng tự cảm thấy là vẫn có.
Cô trông cũng khá đẹp, nhưng Bạc Hạc Hiên lại càng đẹp hơn mà!
Nếu nhắm vào sắc, thì nói thế nào cũng phải là cô có ý đồ với anh chứ!
“Không đoán nữa, anh có ý đồ gì thì cứ việc, anh đạt được thì đó là bản lĩnh của anh.” Khương Mạn phóng khoáng phất tay: “Chiến hữu cùng chiến tuyến, người một nhà đã quyết là không hối hận.”
Bạc Hạc Hiên vui vẻ nheo mắt, “Được, chỉ có heo Peppa mới hối hận.”
Khương Mạn biểu cảm cạn lời, tỏ vẻ ghét bỏ: “Anh ấu trĩ thế.”