Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thứ ba, lần sau mà thấy mày lởn vởn quanh cô ấy, tao sẽ……”
Khương Nhuệ Trạch nói xong lại lẩm bẩm: “Ai dô, về nước rồi, về nước rồi phải tuân thủ pháp luật……”
Advertisement
“Thế thôi tao không giết chết mày, nhưng mày cũng sẽ thảm lắm đấy.”
Khương Nhuệ Trạch híp mắt lộ ra nụ cười đáng sợ. Rồi móc ra một tấm danh thiếp ném vào mặt Phong Lăng, “Mày cứ gọi cho số này lấy tiền sửa xe.”
Advertisement
Sau đó anh ta thả tay ra. Phong Lăng sao nuốt trôi cục tức này, anh ta lại định xông lên thì mắt quét qua tấm danh thiếp. Đây là……
Danh thiếp của Khương Lệ Sính!
“Anh, Anh là người của Khương Lệ Sính?”
Mặt Phong Lăng biến sắc, có chút hoảng hốt, người của Khương Lệ Sinh sao lại ở bên cạnh Khương Mạn? Chả nhẽ hắn đã biết thân phận của Khương Mạn?
Phong Lăng lập tức lấm lét như con chuột, không dám náo loạn với Khương Nhuệ Trạch nữa, mau chóng lái xe rời đi.
Khương Nhuệ Trạch thấy hắn vội vã chạy thì nhướng mày lẩm bẩm: “Tên của anh cả cũng có uy danh trong nước thế hả?”
Cái tên Phong bất chấp này còn nhát gan hơn anh tưởng, Khương Nhuệ Trạch lấy điện thoại ra. Bên kia đổ chuông rất lâu mới có người nghe.
Giọng nói lạnh lùng như mọi khi: “Có gì nói mau.”
“Tôi nói này, giọng cậu nói chuyện với tôi có thể bình thường chút không!” giọng Khương Nhuệ Trạch ra vẻ trịnh thượng: “Mau cám ơn tôi đi! Tôi giúp cậu đuổi được một con ruồi vo ve quanh bạn gái cậu đấy.”
Phía bên kia vẫn im lặng. Khương Nhuệ Trạch vội vã nói: “Nhớ suy nghĩ về chuyện đua xe nhớ!”
“Chúng ta là anh em, tôi giúp cậu bảo vệ tình yêu, tôi ở đây cậu đừng lo!”
“Con ranh thối đó còn chưa gọi cho cậu, tôi sẽ giúp cậu lên kế hoạch, cô ta nhất định……”
“Này? Alo?”
“Mẹ kiếp! Bạc Hạc Hiên cậu lại dập máy!”
Cuộc phỏng vấn ở hậu trường của Khương Mạn đã kết thúc, lúc cô chuẩn bị rời đi thì Khương Nhuệ Trạch cũng đã quay lại.
Anh ta đi cùng đám người Khương Mạn một cách công khai, sau đó còn chen lên xe.
“Cô không có chuyện gì muốn hỏi tôi à?” Khương Nhuệ Trạch nhìn cô chằm chằm.
“Hỏi anh cái gì?” Khương Mạn bóc một viên kẹo bạc hà, bỏ vào miệng.
"Tôi đã giúp cô đuổi đám ruồi nhặng đó đi rồi, vậy mà cô không thể hiện chút gì sao?"
Khương Mạn đưa hộp kẹo qua: "Mời anh ăn kẹo."