Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô nuốt miếng ngô trong miệng xuống, nhìn ngắm cái cùi ngô trong tay rồi nói: “Cái này gọi là thời trang! Fashion! Hiểu không?”
Tôn Hiểu Hiểu không muốn đánh giá gu thẩm mỹ của cô, ban đầu vụ nông dân không chính chuyên ở thôn Hổ Khẩu đã đủ sock óc rồi!
Advertisement
Cô nghi ngờ Khương Mạn đang chê màu tiếp ứng đỏ phối với xanh của mình chưa đủ nổi, còn định cho thêm màu hồng vào nữa!
Sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ cho ra mắt một bộ trang phục bảy sắc cầu vồng cho mà xem!
Advertisement
Cảnh tượng đó chỉ cần nghĩ tới thôi……haizz, khiến người ta phải sợ hãi……
“Cầm lấy, trà sữa của cô!” Tôn Hiểu Hiểu đưa trà sữa qua, lại làu bàu một câu: “Uống cho mập chết cô đi.”
Khương Mạn cười nheo mắt, yên tâm tiếp nhận, ánh mắt lại liếc tới một tay khác của cô ấy: “Cô còn mang gì theo vậy?”
“Cà phê americano.” Tôn Hiểu Hiểu đặt cà phê qua một bên, “Nhưng đây không phải là do tôi mua, là cái chị cùng công ty cô mua đấy.”
Khương Mạn lông mày khẽ giật: “Cô ta tới tìm cô à?”
“Ừm.” Tôn Hiểu Hiểu cười như không cười, nói: “Vòng này chỉ có tôi có quyền chủ động lựa chọn, cô ta tới nói bóng nói gió, cô đoán xem cô ta muốn chọn ai?”
“Cùng một mục tiêu với cô à?”
Tôn Hiểu Hiểu hừ một tiếng: “Cô chê Phong-dầu gió sến súa, nhưng có người còn trân trọng như báu vật kìa.”
Cô ấy nói xong lại trêu chọc: “Cô ta nói tới nói lui lại còn thăm dò cả về cô nữa đấy, muốn biết cô có thật sự là không có hứng thú gì với Phong-dầu gió không.”
Khương Mạn uống một hơi hết nửa ly trà sữa, xoa xoa lồng ngực: “Đừng nhắc tới ba chữ đó, lát nữa tôi lại buồn nôn.”
Tôn Hiểu Hiểu chậc một tiếng, liếc cô nói: “Vòng này cô sẽ không thực sự chọn cậu em trai mê leo núi kia đấy chứ?”
“Đính chính lại, là em trai mê Tôn Đại Ngọc.”
Tôn Hiểu Hiểu: Cô...cmn……
Đang nói thì tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa hóa ra là Dương Na Ni.
Trang phục của cô ấy ngày hôm nay tuy không lồng lộn, lộng lẫy như hôm qua, nhưng vẫn chẳng ăn nhập gì với cái nhiệt độ hiện tại cả, đôi chân gầy lộ cả ra bên ngoài, Khương Mạn nhìn thôi cũng muốn thấp khớp luôn rồi.
Cô nhanh chóng mở cốc giữ nhiệt của mình ra, uống một ngụm trà bổ huyết.
“Cô Tôn cũng ở đây à?” Dương Na Ni không ngờ Tôn Hiểu Hiểu cũng ở bên trong, ánh mắt hơi lóe lên.