Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều anh đang nghĩ đến trong đầu là: Cuốn tiểu thuyết này… Tại sao nhân vật chính lại là hai người đàn ông?
Tổng tài bá đạo cố chấp và người đàn ông yêu kiều bí ẩn... Chuyện tình yêu của đàn ông? Hừm…
Advertisement
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên u ám nhìn con sâu mập mạp màu hồng trước mặt.
Đột nhiên anh cảm thấy vô cùng đau đầu, vốn là bê tông cốt thép mà lại còn đọc mấy cuốn tiểu thuyết lệch lạc này… Cho nên hôm qua cô mới hỏi Khương Nhuệ Trạch câu hỏi đó à? Cô cho rằng Khương Nhuệ Trạch là Yêu Nhi mà anh luôn nhắc đến à?
Advertisement
Khương Mạn cảm nhận được sau lưng có làn gió mát thổi qua, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt có chút u ám của người đàn ông. Cô bước qua đó, liếc nhìn giao diện tiểu thuyết trên điện thoại của anh, nói:
"Anh đã học được chưa?"
Học được? Bạc Hạc Hiên mỉm cười, làm sao anh có thể học được chứ.
Nếu như anh có thể học được thì điều đó thật vô lý. Anh thản nhiên tháo kính ra, dụi dụi góc mắt rồi lại đeo chiếc kính gọng vàng lên, nở một nụ cười, hỏi:
"Tôi vô cùng tò mò, tại sao em luôn ảo tưởng rằng tôi thích đàn ông."
Khương Mạn vừa định nói: Anh hiểu lầm...
Người đàn ông đã đổi chủ đề: "Xem ra bản kiểm điểm một nghìn chữ lần trước mà tôi yêu cầu em viết vẫn chưa đủ sâu sắc."
Khương võ thần nhướng mày, ồ ồ, nếu anh muốn nói đến chuyện này, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa!
"Bản kiểm điểm đúng không? Còn bản ba nghìn chữ anh nợ tôi thì sao?"
Khương Mạn bước từng bước tới gần anh, giọng nói kéo dài: "A ~ không đúng, e là ba nghìn chữ vẫn không đủ."
Khương Mạn đưa tay ra chọc vào nơi lưu lại dấu răng trên ngực anh.
Trên mặt cô nở nụ cười, ánh mắt chế giễu:
"Tuy Yêu Nhi nhà anh không thân quen với chủ nhân là anh cho lắm, nhưng vẫn rất có chừng mực."
"Thực sự nó chỉ cắn anh một cái rất nhẹ nên chỉ để lại một dấu răng nông như vậy."
"Nhưng tôi không ngờ rằng một người đàn ông giỏi giang như anh Bạc lại không thể phân biệt được động vật đực và cái."
Giọng nói Khương Mạn cảm khái: "Đúng là thiên kim đại tiểu thư. Bình thường anh không tự mình cho chó ăn và dắt nó đi dạo đúng không?"
Bạc Hạc Hiên lùi lại phía sau, cho dù không nhìn lại anh cũng biết trong nhà kính này ghế sô pha nằm ở vị trí nào, vì vậy anh lùi về khu nghỉ ngơi mà không tốn một chút sức lực.