Ánh mắt Bạc Hạc Hiên hơi sáng lên: "Còn có thể ngụy biện à?"
Khương Mạn giơ nắm đấm lên: "Nhìn nắm đấm của tôi đi, anh thử ngụy biện xem?"
Advertisement
Bạc Hạc Hiên liếc nhìn nắm đấm, có gì để nghi ngờ gì nữa, nắm đấm này có sức mạnh knock out một con bò.
Anh cố kìm lại nụ cười, nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng hỏi: "Em nỡ sao?"
Advertisement
"Anh nói xem?"
Khương Mạn cười để lộ ra hàm răng trắng, có một tiếng vang nhanh chóng ập đến trong đầu anh.
"Xì" Bạc Hạc Hiên thở dài,ngạc nhiên nhìn cô, sau đó bật cười.
Thực sự là cô nỡ! Còn chưa kịp phản ứng, Khương Mạn đã bị anh nhéo cằm, chiếm cứ vị trí tổng công kích, nhếch miệng cười hỏi:
"Đừng trừng mắt, vương miện sẽ rơi."
"Bạc thiên kim, tại sao chúng ta không làm rõ chuyện của Yêu Nhi trước?"
"Con chó ngốc đó anh mới mua hôm nay đúng không?"
"Vậy lúc trước anh liên tục gọi Yêu Nhi, chó săn nhỏ, rốt cuộc là đang gọi ai?"
Ánh mắt Khương Mạn vô cùng nguy hiểm.
Cô không ngốc! Trước đây cô không nghi ngờ đó là bởi vì Bạc Hạc Hiên diễn như thật. Không hổ là ảnh đế, lừa mình gạt người! Nhưng bây giờ, Khương Mạn nhớ ra mỗi lần người đàn ông này gọi Yêu Nhi thì cô đều ở đó.
Hơn nữa...
"Tôi đang nghĩ cho dù con chó nhỏ ngốc nghếch dưới đó thực sự là của anh, dựa vào trí khôn của nó thì chắc cũng không thể mang khăn tắm cho anh đúng không?"
Bạc Hạc Hiên mím môi cười: Ồ ồ...
“Có chút gay go.” Trong mắt mang theo ý cười, anh khẽ thở dài, kéo dài giọng: “Hình như thất bại rồi.”
Khương Mạn dùng sức bóp mạnh cằm anh, trợn mắt: "Anh không nguỵ biện nổi nữa rồi!"
Vốn dĩ anh không định nguỵ biện?
Trên mặt Bạc Hạc Hiên không giấu được nụ cười, anh ừ một tiếng rồi nói:
"Yêu Nhi rất thông minh."
Khương Mạn nghiến răng hàm sau. Yêu Nhi chết tiệt!
“Anh thật sự muốn để tôi làm cha kim chủ sao?” Cô nhướng mày.
“Bạc kim chủ… Đó không phải là cái tên mà em gọi à?” Một sự ranh mãnh lóe lên trong mắt Bạc Hạc Hiên.