Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em giỏi quá!" Lời khen này chắc chắn xuất phát từ tận đáy lòng.
Khuôn mặt của Tiểu Lý Quân đỏ bừng lên, lúng túng sờ sờ mũi, cảm thấy có chút ngại ngùng...
Advertisement
Khương Mạn lại nhét thêm một cục đường vào miệng, nói nhỏ với cậu bé:
"Chị phải giấu đường đi, tránh bị người ta lấy mất."
Advertisement
"Đường này không đắt... Không có ai lấy đâu chị..." Quân Quân nói nhỏ.
Khương Mạn lắc đầu: "Kệ chị, cho dù là em, chị cũng sẽ không nói cho em biết chị giấu đường ở chỗ nào đâu."
Vẻ mặt Tiểu Lý Quân ngượng ngùng, trong lòng tràn đầy vui sướng, không biết nên nói gì. Niềm hạnh phúc dạt dào của cậu bé giống như những chiếc lông vũ đang đung đưa trên những đám mây.
Điều đáng quý nhất trên đời chính là sự chân thành. Điều hạnh phúc nhất là khi bạn chân thành gửi gắm sẽ có người sẵn sàng giơ hai tay đón nhận tấm chân tình đó một cách nghiêm túc và nâng niu.
Khương Mạn và Tiểu Lý Quân không ngừng xì xào. Cố Trầm đang ở cách đó không xa âm thầm quan sát, không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng anh ta có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của cậu bé. Nụ cười đó quá chân thành, ánh mắt tin tưởng và sự vui mừng của cậu bé dành cho người phụ nữ trước mặt cảm động một cách khó tả.
Cố Trầm đột nhiên hiểu ra tại sao tên tư bản có lòng dạ xấu xa như Bạc Hạc Hiên lại đổ đứ đừ rồi...
Không thể nói rõ, không thể xác định được. Nhưng trên thế giới này có một loại người dường như có sức hấp dẫn bẩm sinh, sẽ khiến bạn vô thức buông bỏ sự khôn ngoan và phòng bị của mình khi lại gần cô ấy. Và cô ấy cũng sẽ đền đáp lại cho bạn thứ rất hiếm có trên cuộc đời này - đó là sự chân thành.
Người như vậy rất ít, may mắn thay, trước mặt anh ta có một người.
Ví dụ như: Khương Mạn.
Trước khi hộp đường của Khương Mạn được giấu đi thì chú chó ngốc nghếch đã chạy đến góp vui. Nó lắc đầu, vẫy đuôi tỏ ý muốn ăn.
“Mày đừng có mơ, đây là quà của Quân Quân cho tao, sao có thể dễ dàng cho mày được!” Khương Mạn nghiêm nghị từ chối.
Husky: “Gâu gâu!” Người phụ nữ này keo kiệt quá!
"Tao keo kiệt ư? Mày to gan quá rồi đấy?"
Husky: "Gâu gâu ~" Cô không còn yêu tôi nữa rồi, thậm chí một cục đường cũng không cho! Tôi cảm thấy ấm ức!
Một người và một con chó nói chuyện với nhau như bên cạnh không có ai và giao tiếp như không hề tồn tại khoảng cách khác biệt về giống loài.
Tiểu Lý Quân không nhịn được liền nói:
"Chị ơi, nó có thể hiểu được lời chị nói à?"