Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em sai thật rồi A….Aaaa!!”
Tay Khương Nhuệ Trạch nắm lấy sợi thắt lưng da: “Cái thắt lưng này vài phút nữa là đứt, không muốn chết thì nói hết đi!”
Advertisement
Phong Lăng sợ tới mức đái ỉa mất kiểm soát, hoảng loạn gào lên: “Em không biết …… em thật sự không biết gì hết …….”
Thấy hắn vẫn cứng mồm sát ý trong mắt Khương Nhuệ Trạch càng đậm. Cánh tay hơi hạ xuống vài phân, cả người Phong Lăng run lẩy bẩy mắt trợn trắng tưởng sắp rơi chết rồi, thét lên như muốn xé nát cả bầu trời.
Advertisement
“Em nói!! Em nói hết!!!”
Khương Nhuệ Trạch mới thở ra một hơi, túm lấy cổ áo lôi Phong Lăn lên ném vào trong phòng. Không để đối phương có cơ hội thở, anh ta đạp cả cái chân vào ngực Phong Lăng.
“Dám nói nhảm nhí tao ném mày xuống luôn!”
Phong Lăng vội vã hít thở nói: “Là nhà họ Khương!! Hội trưởng hội đồng Đế Quốc!”
Khương Nghiệp Thành!!
Khương Nhuệ Trạch trợn to mắt.
Phong Lăng thở hổn hển: “Là, là em gái của Khương hội trưởng ……. Em nghi ngờ Khương Mạn là con riêng của em gái ông ta, cho nên mới có ý xấu tiếp cận Khương Mạn…..”
“Em gái? Mày đang nói Khương Nhược Lai? Bà ta chết từ lâu rồi mà?”
Lông mày Khương Nhuệ Trạch cau lại, bố anh là con thứ ba trong nhà, ở trên có hai người anh, anh cả là Khương Nghiệp Thành, anh hai là Khương Nghiệp Minh. Ngoài hai anh trai còn có một người em gái, nhưng mà chưa bao giờ gặp mặt vì bố anh từ mặt gia đình đó từ lâu rồi.
Đây là ân oán của bậc tiền bối, nguyên nhân như thế nào Khương Nhuệ Trạch không biết. Thậm chí người cô này là do Khương Nhuệ Trạch điều tra gia phả nhà họ Khương mới biết được. Nhưng nghe nói là sinh ra bị dị tật đã chết từ lâu rồi.
“Khương Nhược Lai chưa chết, nhưng bị bệnh thần kinh, luôn bị nhốt trong trại thương điên.”
Phong Lăng lại thở hắt một hơi, “Em cũng là tình cờ gặp Khương Nhược Lai, bà ta……bà ta và Khương Mạn giống y hệt nhau…..”
“Thật không?”
Ánh mắt của Khương Nhuệ Trạch có phần ảm đạm, thả chân ra vỗ một cái vào mặt Phong Lăng.
“Cám ơn, thằng ranh.”
Nói xong, cởi khẩu trang há to miệng, lộ ra một nụ cười ghê tởm, rồi nắm lấy tóc của Phong Lăng đập mạnh đầu anh ta xuống đất. CEO Phong Lăng còn chưa kịp khóc cha khóc mẹ thì ngất lịm.
Khương Nhuệ Trạch đứng lên nhưng không vội vàng ra khỏi phòng mà lại lấy ra một cái máy nghe lén nhỏ cỡ một con chip, nhét vào trong ví của Phong Lăng rồi mới rời đi.