Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Khương Mạn không thay đổi, ánh mắt bình tĩnh, không chút nao núng, ấn mạnh cẳng tay xuống lập tức phá tan nhất thốn quyền của ông lão!! Động tác ép cẳng tay xuống của cô tuy không nhanh, nhưng không trung lại có tiếng xé toạc!
Thân thể ông lão lắc lư, Khương Mạn nhanh chóng thu quyền lại, đỡ lấy ông lão.
Advertisement
"Cháu xin lỗi ông, vừa rồi cháu dùng lực quá mạnh."
"Không! Không không không!!!" Sau khi ông lão định thần lại, nhìn Khương Mạn với ánh mắt không tin nổi, vẻ mặt hưng phấn đỏ bừng bừng, ông lão nắm cổ tay cô.
Advertisement
"Cô gái, hãy nói cho ông biết, cháu đã học ở đâu? Nhất thốn quyền của cháu đã học đến bước nào rồi?!"
Nhất thốn quyền thứ nhất làm rung chuyển máu thịt, thứ hai là cơ bắp, xương cốt và thứ ba là toàn bộ cơ thể. Chỉ có điều cảnh giới thứ ba chỉ tồn tại trong võ cổ truyền thuyết.
Bản thân ông lão vừa mới vừa đạt tới cảnh giới đầu tiên, vừa mới đấu với Khương Mạn liền biết trình độ của đối phương cao hơn mình rất nhiều, nhưng là cô mới ở độ tuổi trẻ như vậy!
Thiên tài võ thuật! Chắc chắn là thiên tài võ thuật!
Trong lòng Khương Mạn cảm thấy không ổn, hình như cô đã đùa quá tay rồi...
"Cái này... Cái này... Cháu thường tự mình luyện tập cho vui thôi..."
Ông lão như sắp ngạt thở và cảm thấy như bị tát vào mặt? Luyện cho vui?! Ít nhất cô cũng đã đạt tới cảnh giới thứ hai rồi. Vậy mà còn nói với tôi là chỉ luyện chơi chơi thôi sao? Thì ra là chơi đùa trước mặt một ông lão tuổi ư?
"Cháu tên là gì, ông sẽ cho cháu biết, ông..."
“Cháu xin lỗi ông… Cháu có chút việc gấp, cháu bị đau bụng… Con chó ngốc, mày chạy cái gì mà chạy?!” Khương Mạn hét lên với con chó ngốc nghếch.
Con chó ngốc nghếch lập tức hiểu ra, chạy đi như rất mừng rỡ, Khương Mạn vội vàng nói:
"Không được rồi! Con chó chạy đi mất rồi, ông ơi cháu phải đuổi theo nó trước đã.”
"Này!! Cô gái! Dù sao thì hãy nói cho ông biết tên của cháu là gì chứ!"
Khương Mạn chạy đi, trả lời mà đầu không ngoảnh lại:
"Tên không thay, họ không đổi, cháu tên là Tôn Đại Ngọc!!!"
Khương Mạn biến mất không thấy tăm hơi đâu. Ông lão tức giận, người trẻ tuổi nói chuyện thật không biết phép tắc, còn chưa nói xong đã chạy đi rồi? Trông ông ta có giống kẻ xấu sao? Rõ ràng là mặt mũi rất hiền lành mà!
Sở Thái Bình lấy ra chiếc điện đời cũ ra gọi cho thư ký: "Đại Xuyên, cậu mau tới công viên ven hồ trong khu đi."