Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong biệt thự.
Bạc ảnh đế nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt căm thù như muốn giết người của ba tên cuồng em gái ngoài ban công.
Anh khẽ thở d"c, dưới đáy mắt vẫn còn vương lại một chút sự rối loạn, chưa tỉnh táo, mắt khẽ nheo lại: “”Sao lại lòi ra thêm sáu con heo Peppa vậy……”
Ba anh em nhà họ Khương hiểu nhầm ánh mắt mê man của anh lúc này, còn cho rằng ……
Tôn Đại Ngọc kinh ngạc,Cố Trầm, Trần trọc khó mà tin nổi……
Advertisement
“Bạc Hạc Hiên, cậu toi đời rồi! Tôi không giết cậu không được——”
Tiếng hét tức giận của Khương Husky còn chưa xong, tiếng người phụ nữ cười như điên phát ra từ bên trong.
Cộp cộp cộp cộp!!!
Một bóng người giống như dã thú xổ lồng, từ trên cầu thang nhảy xuống, mái tóc bung xõa, phát ra một điệu cười bin thái:
“Woa hahahahaha——”
Tiếng chửi của Khương Nhuệ Trạch đột nhiên ngừng bặt, giống như tên ác bá thôn đang cất tiếng hát, đột nhiên bị người ta tóm cổ.
Khương Lệ Sính và Khương Vân Sênh cũng ngơ ngác, sững sờ.
Là do phương pháp mở cửa của họ sai sao?
Con…con dã thú này…À không, nữ tráng sĩ xinh đẹp này là em gái của bọn họ sao?
Mồm của Trần trọc há to, nếu há to thêm tí nữa….thì cằm cũng rơi xuống luôn rồi.
Gương mặt nhỏ của Khương Mạn ửng hồng, vui vẻ đến mức hai mắt phát sáng, vừa đi vừa huýt sáo, hai tay thì vung vẩy.
Hai bàn tay túm túm không khí……
Mở miệng là: “Hehehe~”
“Anh chạy đi, anh chạy thoát được sao?”
Tôn Hiểu Hiểu câm nín, da đầu tê dại, “A, thế này…”
Trần trọc: “Tôi biết ngay là Bạc Hạc Hiên không thể làm nên chuyện mà.”
Quản lý Cố: “Hơ hơ……tuổi trẻ thật là tốt……” Cái gì cũng dám chơi.
Khương Nhuệ Trạch ngơ ra hỏi: “Thế này, thế này là em gái chúng ta thịt lão Bạc rồi à?”
“Mày câm miệng!”
Anh cả và anh hai cùng đồng loạt tức giận quát.
Khương Vân Sênh đỡ trán, bịt mắt, Khương Lệ Sính dùng sức day giữa trán.