Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh phớt lờ ánh mắt như muốn giết người của ba anh em nhà họ Khương, cứ thế đối mặt mà tiến về phía trước, những "khiếm khuyết" của ngôi biệt thự tư bản được phản ánh một cách sinh động.
Đoạn đường từ cửa thang máy tới ban công, giống như tiến vào một trò chơi chạy trốn.
Advertisement
Bên trong biệt thự, anh chạy, cô đuổi, sáu nhân vật quần chúng vây xem được chứng kiến cái gọi là có mọc cánh cũng khó mà thoát ……
Ba anh em nhà họ Khương: “……”
Advertisement
Tôn Đại Ngọc âm thầm móc điện thoại ra, mở chế độ quay phim.
Khương đáng ghét, ra đời lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá!
“Bên phải! Lão Bạc! Cô ấy sắp đuổi kịp cậu rồi, nhanh nhanh nhanh, nhanh nữa lên!”
“Mở cửa sổ, mở cửa sổ!!”
Khương Nhuệ Trạch kích động không thôi.
Anh cả, anh hai đã không còn quan tâm vấn đề có mất mặt hay không, có xấu hổ hay không nữa rồi!
Nếu còn không khống chế em gái nhà mình, thì ngày mai bọn họ sẽ phải liên hệ với cục hàng không để đưa nó lên sao hỏa rồi!
Có quỷ mới biết khoảnh khắc trong vòng nửa phút ngắn ngủi, sáu vị khán giả đang vây xem này, về sau sẽ cần bao lâu để điều trị tâm lí.
Dù gì thì trong đầu họ chỉ văng vẳng tiếng cười bin thái “Hehehehe” phiên bản D đó của Khương Mạn.
Uỳnh——
Bạc Hạc Hiên vừa mới đẩy cửa kính ban công ra.
Khương Nhuệ Trạch là người đầu tiên xông vào,“Em gái!”
“Nghiệt súc ở đâu tới, muốn cướp bánh crepe trứng của ta!”
Trong lòng Khương Nhuệ Trạch vang lên tiếng cảnh báo: Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!!!
Vào khoảnh khắc Khương Thị sắp đoạn tử tuyệt tôn, Bạc Hạc Hiên tranh thủ khoảnh khắc cô mất tập trung, ra tay bổ ngất Khương Mạn.
Hơi thở gấp gáp của anh dần bình ổn lại.
Chân của Khương Nhuệ Trạch mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, vô thức che lấy nơi đó, suýt chút nữa, suýt chút nữa thì bị đá rồi……
Khương Lệ Sính trực tiếp xông tới bế Khương Mạn lên, “Mau đi mở cửa! Đưa con bé tới bệnh viện trước đã!”
Khương Vân Sênh tăng tốc bước về phía trước, lại nghĩ tới cái gì đó, chợt dừng lại, quay đầu lại nói: “Mặc quần áo cho Hạc Hiên trước đi.”
“A! Em không quan tâm, em cũng muốn đi chăm sóc em gái!”
Tiếng gào rú của Khương Husky trực tiếp bị bỏ qua, anh ta liếc nhìn bộ dạng cả người lôi thôi của Bạc ảnh đế, trong lòng nếu nói là….không chột dạ thì là giả.