Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Mạn vẫn mỉm cười, cứng ngắc như một con rô bốt, nhanh chóng bước ra cửa.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên. Hơi thở của cô hỗn loạn, làm động tác như muốn bỏ chạy nhưng người đàn ông đã nhanh hơn cô, vươn cánh tay dài ra và túm lấy cổ áo sau của cô.
Advertisement
Khương Mạn giống như một nữ thần rắn sắp bay đi thì bị lôi trở lại nhân gian, trong phút chốc trở thành một con sâu dài không xương.
Một từ: Hèn!
Advertisement
"Ha ha..." Tiếng cười trầm thấp truyền đến tai cô, hơi thở ấm áp khiến đầu cô phình to lên. Đầu cô như bị nhét vào một cái nồi hấp, khi đối phương còn chưa kịp nói gì, cô đã bắt đầu cảm thấy bối rối rồi.
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên u ám, màu mắt giống như một khối mực dày không thể hòa tan ra. Anh cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn Khương Mạn, giọng điệu ngờ vực:
"Em lại có ảo giác à? Lại nhìn thấy bánh crepe trứng sao?"
Đầu Khương Mạn như sắp nổ tung. Trong não cô như thể có một bàn tay đang khuấy một cách điên cuồng, sắp khuấy cô thành hồ dán rồi.
Hai mắt cô trống rỗng, nuốt nước bọt và cố gắng tìm cách tạo khoảng cách với người đàn ông. Thấy vậy, Bạc Hạc Hiên chậm rãi đi vòng qua trước mặt cô, tiện tay đóng cánh cửa của tầng trên cùng lại.
Đồng tử của Khương Mạn giãn ra, trong đầu cô lóe lên bốn chữ: Có, chạy, đằng, trời. Khi bắt gặp ánh mắt của Bạc Hạc Hiên, cô mỉm cười theo phản xạ, lộ ra tám chiếc răng, giả vờ ngu ngốc để tự vệ:
"Anh Bạc cũng lên tầng thượng hóng gió à, thật là trùng hợp."
"Ừ, thật sự trùng hợp."
Bạc Hạc Hiên cười nửa miệng, nhìn cô: "Ảo giác lại biến mất rồi sao?"
"Ha ha ha... haha... ảo giác, ảo giác gì chứ..." Khương Mạn cười gượng gạo, mím môi:
"Tôi quên rồi…" Cô giả vờ như không biết gì
Hai kiếp rồi cô cũng chưa từng hèn như vậy. Ngay cả khi ở thác nước thôn Hổ Khẩu, tay của cô đã vô tình đụng phải chỗ hiểm của Bạc Hạc Hiên, cô cũng không cảm thấy hèn như bây giờ! Nhưng đêm qua khi những hình ảnh đó hiện lên trong đầu cô, cô liền gẩy gẩy ngón chân.
“Em quên rồi à?” Anh liếc cô một cái, nhẹ giọng nói: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
"Tôi không quên."
Khương Mạn như nghẹt thở, cô không biết phải làm thế nào trước ánh sáng sắc bén đang nhìn về phía mình.
"Nhưng không sao, tôi có thể giúp em nhớ lại."
Bạc Hạc Hiên nhếch khóe môi lên, đưa tay lên đường viền cổ áo và bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo ra. Khi từng chiếc cúc áo của anh được cởi ra thì những vết cắn trên ngực anh lộ ra trước mắt Khương Mạn.