Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy sao?” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói, ngả người ra sau, kéo cô lại gần hơn một chút, đặt tay ra phía sau đầu cô, thì thầm vào tai cô: “Còn từng có tư thế tệ hơn rồi, em lại quên rồi hả?”
Khương Mạn rùng mình, không kiềm chế được nhớ lại. Được thôi... có vẻ như là... thật sự... có chuyện đó...
Advertisement
Cô đột nhiên muốn từ bỏ phản kháng, thế nào cũng được, dù sao cô cũng không thể ở hành tinh này nữa rồi. Cuộc sống khó khăn vất vả quá...
Cảm nhận được cảm xúc của cô thay đổi, Bạc Hạc Hiên cũng nới lỏng tay ra, tâm trạng của anh... cũng không quá vui.
Advertisement
"Tôi khiến em khó xử rồi sao?"
Khương Mạn giật mình.
Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng đẩy cô ra: "Chuyện này không phải em cố ý. Tôi quả thực có chút hung dữ."
Dù Khương Mạn có điếc cũng vẫn có thể nghe ra những lời nói một đằng làm một nẻo của anh. Cô ngồi thẳng dậy, suy nghĩ một lúc, sau đó lúng túng liếc nhìn anh rồi nói:
"Không phải là khó xử... chỉ là tôi... cảm thấy ngại ngùng..."
Lần này, cô thực sự rất xấu hổ, không dám nhớ lại!
"Tôi nói muốn chịu trách nhiệm là thật lòng..." Khương Mạn thở dài:
"Tôi còn muốn để anh đánh tôi một trận."
Đánh một trận... chắc chắn Bạc Hạc Hiên sẽ không nỡ.
Từ lúc quen biết đến nay, dáng vẻ uy phong khí thế, ham ăn hay gian xảo của cô, anh đều đã từng thấy. Nhưng bộ dạng giống như bây giờ, vừa hèn nhát vừa bất lực, để anh mặc sức nhào nặn giống như nhựa dẻo này là lần đầu tiên! Có thể nhìn ra, cô thực sự rất ân hận.
Ánh mắt u ám của anh khẽ động, trong lòng thở dài bất lực, vẫn không thể hiểu nổi… Nhưng cho dù anh không thể hiểu nổi thì chỉ cần nhìn cô thôi cũng khiến anh cảm thấy hạnh phúc rồi.
Bạc Hạc Hiên đưa tay gõ nhẹ vào vết sưng nhỏ trên trán cô.
Khương Mạn “xì” một tiếng.
“Có đau không?” Anh hỏi.
Khương Mạn thành thật gật đầu, dù sao cô đã thể hiện được tài năng của mình khi đâm vào cổng sắt.
"Đau là được rồi, cứ coi như tôi đã đánh em một trận."
Bạc Hạc Hiên thở dài bất lực, vừa giúp cô xoa xoa cục u sưng đỏ trên trán, vừa thổi nhẹ như dỗ dành một đứa trẻ.
"Dùng đầu đập vào cửa, em không sợ mình sẽ bị ngốc đi sao?"
Vốn dĩ, cái đầu này đã không nhạy bén với chuyện tình cảm, nếu như đập phải mà càng chậm chạp hơn thì làm sao đây?
Có một cảm giác ấm áp truyền tới khiến trán cô tê tái.
Khương Mạn hít vào một hơi, tim đập hơi loạn nhịn, cảm giác này có chút không quen. Sự hoảng loạn này giống khi nhớ lại cảnh tượng xấu hổ đó, nhưng có chút khác biệt.