Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bản thân là một minh tinh lớn, vậy mà còn có tay nghề điêu luyện như vậy!
“Mở tiệm thì thôi, bỏ đi.” Bạc Hạc Hiên nhìn cô, ánh mắt không rời: “Con người tôi sợ phiền phức, không muốn làm cho người khác ăn.”
Advertisement
Trong lòng Khương Mạn như bị gõ nhẹ một cái, kêu keng một tiếng, lại cắn nát viên kẹo.
Đôi mắt màu nâu xám của dòng máu lai mở to vì kinh ngạc.
Advertisement
Bạc Hạc Hiên cười thầm, vuốt nhẹ lên mũi cô: “Nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sẽ có cơm ngay.”
Anh đứng dậy đi ra ngoài, thay cô đóng cửa lại.
Khương Mạn đột ngột ngã ra giường, quấn bản thân lại như một con nhộng, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài.
Đôi mắt nhìn thẳng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đường huyết thấp sẽ dẫn tới hiện tượng tim đập nhanh, chóng mặt, mờ mắt, tư chi không có sức lực.... hạ đường huyết thật quá đáng sợ rồi ……”
Cô túm chặt trái tim đang đập điên cuồng của mình, cắn chặt răng: Mạng chó quan trọng hơn! Sau này nhất định không được tùy tiện dùng dị năng nữa!
Trong phòng khách, Bạc Hạc Hiên thay quần, khóe mắt anh rơi vào tấm gương soi toàn thân đối diện, những vết bầm tím và dấu răng trên cơ thể [email protected] trụi kia trở nên nhạt hơn rất nhiều.
Anh chợt nhớ lại lần đầu gặp mặt ở vụ tai nạn trước kia, tay vuốt v bên gáy, nơi đó vẫn còn một vết sẹo.
Thực ra, lúc miếng kính cửa xe cứa vào gáy anh, anh mơ hồ vẫn còn chút ý thức.
Dòng máu tuôn ra vô cùng rõ ràng, lúc đó anh cũng cảm thấy một luồng sức mạnh ấm áp, giống hệt như vừa rồi.
Giống như một mặt trời nhỏ xua đi cái lạnh, rót vào cơ thể anh một luồng sức sống.
Kinh nghiệm nhiều năm nói cho anh biết thế giới này không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, trên thế giới này có tồn tại một vài người sở hữu năng lực vượt ngoài tầm hiểu biết thông thường.
Bạc Hạc Hiên rũ mắt, khẽ thở dài.
“Đúng là đồ ngốc……”
Không biết giấu diếm bản thân!
Có lẽ cô không phải kiểu người không hiểu đạo lí cây to đón gió, chỉ là giống như cô nói, trong mắt cô, anh không phải người ngoài.
Là tín nhiệm sao?
Bạc Hạc Hiên giữa lông mày hiện đầy nét dịu dàng.
Đón nhận một trái tim tín nhiệm, nếu anh không dùng cả hai tay đón nhận, dùng toàn lực tương trợ, sao có thể xứng đáng với sức nặng của trái tim này đây.
ting toong!
Một tiếng chuông không hợp thời điểm vang lên.