Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Còn không phải thế à?” Khương Mạn nhìn anh chằm chằm: “Chả nhẽ vì tăng tỉ lệ xem của chương trình? Anh cũng đâu thiếu chút tiền cát xê này.”
Bạc Hạc Hiên nhìn cô một lúc, theo lý mà nói anh mới là người chán nản chứ. Biểu hiện bản thân đã rõ ràng tới vậy rồi, sao quả đầu gỗ này vẫn không ngộ được ra?
Advertisement
Khương Mạn cũng quan sát lại anh ta, biểu cảm vẫn bình thường nhưng ngón tay đang đặt trên đầu gối lại vô thức cọ vào nhau…..Cọ muốn rách cả da tay……
Bạc Hạc Hiên nhìn thấy động tác này của cô, bỗng chốc cảm thấy có một luồng khí ấm áp đâm vào tim. Có thể cô ấy chưa ngộ được ra cái gì, nhưng trong lòng chắc chắn có cảm giác đúng không?
Advertisement
Sự phòng bị lúc nãy là để che giấu những cảm xúc ở trong lòng. Yêu Nhi của anh, hoảng rồi……Đã hoảng rồi còn cố tình giả vờ bình tĩnh.
Bạc Hạc Hiên nở một nụ cười trầm thấp. “Lúc nãy tôi trả thù như vậy, em ghét à?”
Ánh mắt của Khương Mạn hơi loé lên, quay đầu đi tránh ánh mắt của anh rồi lại nghĩ cách chuyển chủ để: “Khụ, chính là……chính là có qua có lại.”
Khương Mạn cảm thấy bản thân bây giờ thật nhát gan, loại nhát gan này không giống với loại nhát gan do bị ngộ độc mà chết. Không ghét nhưng cũng không xấu hổ. Chỉ là một loại cảm xúc trước giờ chưa có, làm cho cô không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.
“Yêu Nhi.”
Người đàn ông thì thầm.
Khương Mạn nóng hết cả người, vô thức kịt mũi như đáp lại. Đầu lại không kiềm chế được mà nghĩ tới, chắc là do xông hơi nên đây là lần đầu cô thấy hai chữ “Yêu Nhi” này làm cho cả người cô tê tái, nóng bừng……
“Anh th……”- ích em
Còn chưa kịp nói nốt hai từ kia đã bị một tiếng hét cắt ngang.
Khương Mạn cứ như tìm được cứu tinh vội vã đứng lên: “Làm sao làm sao!!”
Bạc Hạc Hiên u ám quay đầu qua nhìn, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía có tiếng hét. Ngay lúc đó đập vào mắt anh là một khung cảnh như thảm án. Mễ Kỳ run run chỉ về phía Khương Nhuệ Trạch.
Người kia đứng lên, trên chiếc quần đỏ từ phần eo của anh ta chở xuống từng giọt nước thi nhau rơi xuống. Nước dưới chân toàn là màu đỏ, giống như một vũng máu.
Khương Mạn hỏi: “Chỗ đấy của anh bị thương à?”
Khương husky đứng dậy tức giận nói: “Chỗ đấy của anh ổn vô cùng!! Aaa!! Cái quần này bị phai màu! Là màu của cái quần này!!”
“Con ranh xấu xa này, em mua quần này ở đâu thế!”
Khương Mạn ngốc mất một lúc mới trả lời: “Thì mua hàng ở chỗ nào người ta bán.”
Khương Nhuệ Trạch: “……” Em nói có lý thế thì anh khỏi cãi rồi!