Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt Khương Mạn loé lên, nói thế nào nhỉ, cô và Bạc Hạc Hiên từ lúc quen biết tới giờ cũng chưa bao giờ nghe anh ấy kể về chuyện của bản thân.
Hoá ra…..anh ấy cũng mất bố mẹ? Còn có một người em gái tàn tật?
Advertisement
Khương Mạn lại nhớ tới lúc ở thôn Hổ Khẩu, bọn họ mua nạng và xe lăn cho Tiểu Lý Quân, thảo nào Bạc Hạc Hiên lại quen thuộc những thứ đó như vậy. Nhưng lúc đó lại chả có ai nghĩ nhiều.
“Thế bố anh ấy thì sao?” Khương Mạn hỏi tiếp.
Advertisement
Chả biết từ lúc nào cô lại tò mò về chuyện của người đàn ông này, có lẽ bản thân cô cũng không nhận thức được bản thân mình đang làm gì.
Nhắc tới bố Bạc Hạc Hiên, Khương Nhuệ Trạch lại không nói gì.
“Trước đây anh bảo dùng tin tức của cậu ta để giao dịch với em, em chả bảo là không tò mò còn gì?” Khương Nhuệ Trạch bắt đầu căng thẳng: “Em gái à, em tỉnh táo chút đi, đàn ông không phải thứ tốt đẹp gì.”
May mà Mễ Kỳ đã đi từ nãy, Khương Mạn nhìn Khương husky – người đang quên mình cũng là đàn ông, cô lắc đầu cướp lấy chìa khoá trên tay anh: “Vẫn còn sớm, không về nhà, đi chỗ khác.”
“Đi đâu?”
Khương Mạn nhếch mép: “Không phải cần bắt người à? không thi đấu nữa à?”
Thần sắc của Khương Nhuệ Trạch hơi đổi: “Em nói cuộc đua xe á? Em đừng lo lắng, bây giờ anh em chúng ta đã đoàn tụ rồi, có cách để bắt Khương Hổ thôi……”
“Nếu anh có cách thì đã chả phải cầu xin Bạc Hạc Hiên như vậy.”
Khương Mạn rất không lưu tình nói ông anh nhà mình, “Đừng lảm nhảm nữa, lái xe mau, đi xem trường đua.”
Khương Nhuệ Trạch không biết nói gì hơn, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tính cách cũng đủ ngang ngược, giống y mình, đúng là em gái mình……”
Khương Mạn nghe thấy anh ta lẩm bẩm, ánh mắt bất lực. Đần thì đần thật nhưng cũng là một người anh trai tốt.
……
Phía bắc của Bắc Thành, trang viên Thiên Cổ
Bên ngoài cánh công sắt trang nghiêm cao hai mét, cứ cách một đoạn lại có vệ sĩ đứng. Chiếc Mercedes – G đi từ đường núi vào dừng lại ở trước cánh cổng. Cửa sổ hạ xuống, sau khi vệ sĩ đứng canh cổng nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Bạc Hạc Hiên, lập tức mở cửa cho xe vào.
Chiếc Mercedes – G đi vòng một vòng qua vườn hoa, đỗ ở trước một tòa kiến trúc cổ kính trong trang viên, cứ như bước vào một tòa cung điện cổ.
Bạc Hạc Hiên xuống xe, đám người vội vã chạy ra. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, tuổi tác cũng phải hơn ba mươi.
“Em ấy đâu?”
Trợ lý Lý Mộ trầm giọng: “Trong thư phòng, đang họp online với quản lý cấp cao của tập đoàn.”