Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi chỉ không ở công ty ba ngày, mà các ông đã loạn thành một đống.”
Bạc Thiên Y khụ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt, “Tôi hoài nghi mấy cái lý lịch bóng bẩy của các vị, hay quên hết não ở nhà rồi –”
Advertisement
Cô vừa nói xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Bạc Thiên Y cau mày, mặc kệ không để ý thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Đang định mắng một câu thì bên ngoài lại vang lên tiếng mở khoá.
Bạc Thiên Y nhíu mày, cửa thư phòng của cô dùng khoá thông minh, chỉ có thể quét con ngươi hoặc vân tay. Có thể mở được cửa thư phòng ngoài bản thân và……
Advertisement
Những người đang họp với cô lần đầu thấy biểu tình bối rối hoảng loạn của con nhóc này.
Một giây sau thì họ nghe thấy giọng nói thâm trầm của đàn ông.
“Bạc Thiên Y, còn muốn sống nữa không?”
Bạc Thiên Y dừng cuộc họp lại, hoảng loạn nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa: “Anh…..”
Bạc Hạc Hiên bước nhanh qua, quét mắt nhìn tay trái của cô. Lý Mộ cũng vội vàng đi vào, đằng sau là bác sĩ và y tá.
Mặt Bạc Thiên Y méo xệch, giọng điệu nghiêm nghị: “Lý Mộ, anh gọi cho anh tôi đúng không?”
Lý Mộ mím môi: “Giám đốc Bạc tự ý chạy ra khỏi bệnh viện, còn trốn vào trong thư phòng, tôi đành nhờ Bạc tổng qua giúp.”
Lý Mộ nói xong thì chuẩn bị đi lên đẩy xe lăn.
Bạc Hiên Y kích động hét lên, “Đừng có đụng vào tôi.”
“Vẫn còn có sức mắng người, không cần giúp nó đâu.”
Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nhìn qua: “Muốn anh phải mời nữa à?”
Bạc Thiên Y mím môi, nhấn nút trên chiếc xe lăn hiện đại, mặt mũi không tình nguyện đi ra sofa ở phòng khách. Cô muốn tự mình ngồi lên ghế, nhưng trong người đang có bệnh, lại thêm tay đang cắm kim, nếu làm vậy sẽ cực kỳ mất sức.
Tính cách của cô cứng đầu, không chịu để ai giúp đỡ. Bạc Hạc Hiên nhìn thấy em mình như vậy thì đưa tay qua sốc nách nhấc cô lên. Giống như một người bố đang bế con mình.
Mặc dù Bạc Thiên Y bị cắt cụt chân nhưng về phương diện khác….Vẫn giống một thiếu nữ đang trong thời kỳ nổi loạn. Đương nhiên cô cũng sợ sệt khi ở trước mặt anh trai mình, ở tập đoàn Đế Quốc, mọi người đều phải sợ con quỷ nhỏ này.
Vậy mà bây giờ khung cảnh này có chút buồn cười.
“Anh!!” Bạc Thiên Y dựng hết cả tóc gáy lên.
“Làm sao? Em còn biết xấu hổ à?” Bạc Hạc Hiên vô cảm nhìn em mình: “Hai mươi tuổi rồi bị bệnh còn giấu giếm, còn trốn bệnh viện?”