“Người khác tàn tật mất chân thì còn gắn được chân giả, vẫn còn đi lại được như người bình thường!”
“Em còn chả gắn được chân giả, ăn uống làm gì cũng gắn liền với cái xe lăn!!!”
Advertisement
Những cuộc nói chuyện kiểu này không biết đã diễn ra bao nhiêu lần. Bạc Hạc Hiên lặng lẽ dập điếu thuộc, rồi lại lấy một cái hộp thiếc ra, lấy một viên kẹo đặt lên trên chiếc bàn nhỏ trên chân cô:
“Ăn viên kẹo, bình tĩnh đi.”
Advertisement
“Anh làm à?” Bạc Thiên Y nhìn anh mình.
“Ờ.”
Bạc Thiên Y cầm viên kẹo lên, vừa bóc vỏ vừa lẩm bẩm: “Em có phải trẻ con đâu, mà em cũng đâu thích ăn kẹo……”
Mồm thì nói thế nhưng tay lại rất thành thật bỏ viên kẹo vào mồm. Ngay lập tức mặt mũi cô vặn vẹo, nhịn không nhổ viên kẹo ra, nhưng nước mắt lại chảy ra.
Cuối cùng vẫn không nhịn nổi khạc một cái, “Đây là kẹo gì!! Chua ê cả răng em rồi!”
“Sợ em không khóc được, giúp em chút.” Bạc Hạc Hiên nửa đùa nửa thật, đưa tay xoa loạn đầu cô lên: “Xả giận chút cũng tốt, con gái được quyền khóc nhè.”
Bạc Thiên Y đánh vào tay anh một cái, đưa tay lên vuốt tóc: “Đừng có làm rối tóc em.”
Cô nói xong lặng lẽ hít vài cái ổn định lại tâm tình, sau đó ngước mắt lên nhìn anh mình: “Anh yên tâm, em gái anh không yếu đuối vậy đâu.”
“Anh biết.”
“Anh cứ chăm sóc bản thân, chuyện phẫu thuật……Đợi em bình tĩnh lại rồi em sẽ nghĩ.”
Bạc Thiên Y là người sống lý trí, nhưng có lý trí tới đâu cũng có lúc mất bình tĩnh.
Bạc Hạc Hiên nhìn cô ấy lại lập lại: “Anh biết.”
Anh luôn biết em gái mình là một cô gái mạnh mẽ kiên cường. Cách thức giao tiếp của hai anh em nhà họ khác với anh em nhà khác. Bạc Thiên Y có lòng tự trọng cao, không bao giờ cho phép bản thân cúi đầu hay bị tổn thương. Nhưng là một người anh trai, Bạc Hạc hiên cần chọn cánh quan tâm cứng rắn hơn và cũng hà khắc hơn. Loại quan tâm này không phải dùng lời nói nhẹ nhàng hay là phải thể hiện hẳn ra.
Hai anh em họ đều hiểu.
Bạc Thiên Y nghịch cái vỏ kẹo, vị chua trong miệng làm chân mày cô cau có lại. Cô sinh ra đã mang vẻ đẹp không phân rõ nam nữ, tính cách lại hơi có chút tomboy: “Em nhớ anh ghét nấu ăn lắm mà?”
“Chắc là em nhớ nhầm rồi.”
Bạc Thiên Y ngước mắt nhìn anh mình, nở một nụ cười: “Mấy hôm trước em ở trong viện, đúng lúc xem được chương trình game show anh tham gia……”
“Anh trai, em tưởng anh ghét phiền phức mà?”
Bạc Hạc Hiên cúi đầu cười, nhìn lại cô: “Muốn nói gì thì nói đi, đừng có vòng vo nữa.”
Bạc Thiên Y dựa vào sofa dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Lòng anh có ai rồi.”
“Ừ.”
“Khương Mạn?”
“Là cô ấy.”