Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Mạn liền nói: "Đại Ngọc, nếu không có việc gì, cô nên đọc thêm sách đi..."
Tôn Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi. Đồ Khương Mạn đáng ghét, cô thì yêu đương cái nỗi gì, cô không xứng! Hiện giờ, cô ta chỉ muốn tìm một ít xi măng để trám lại các vết nứt trên bê tông cho rồi!
Advertisement
"Nói nhiều thứ nhảm nhí như vậy làm gì! Phóng điện thì phóng, người trưởng thành mà, thích người ta thì nói thẳng, cô đừng giảng kiến thức sinh học với tôi nữa!" Đại Ngọc tức giận nói.
Advertisement
Khương Mạn bĩu môi: "Dopamine mới mang đến dục vọng, bây giờ tôi vẫn chưa tiết ra hormone đó..."
Tôn Hiểu Hiểu cảm thấy như thể mình đang nghe giảng ở một lớp học giải phẫu.
"Cô có coi mình là người không?"
Cô ta đau đầu hỏi, đột nhiên cảm thấy Bạc Hạc Hiên thật mệt mỏi, đối mặt với tảng bê tông này, sao người đàn ông đó có thể tiếp tục kiên trì được?
"Cô coi mình như robot à, thích một người thì làm sao có thể khống chế được?"
Khương Mạn thật sự không hiểu, trên năm ngón tay đều như có lửa, vừa nói chuyện với Tôn Hiểu Hiểu vừa quen thuộc với loại siêu năng lực lửa này.
Ở thời Mạt Thế, tình yêu là thứ cũng hiếm như thức ăn, một người có siêu năng lực có thể ngăn các giác quan của mình khỏi những tác động bên ngoài.
Về lựa chọn bạn đời, con người cũng chọn những người khỏe mạnh nhất, việc lựa chọn đó dựa trên mục đích sinh sản. Có lẽ chỉ những con người xưa sống dưới tầng thấp nhất mới còn giữ được thứ vốn có và sự rung động quý giá của "tình yêu".
Khương Mạn có chút chán nản: "Tôi thật sự không hiểu."
Chủ đề này là vượt quá phạm vi hiểu biết.
Cô chưa từng gặp, cũng chưa từng cảm nhận, cô cũng chưa từng để các giác quan của mình mất kiểm soát, nhưng sau khi đến thế giới này, có rất nhiều thứ đều là trải nghiệm mới đối với cô. Bởi vì nó nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Cho dù đó là đối mặt với Bạc Hạc Hiên hay đối mặt với ba "người anh trai" của mình. Nếu là người khác nói với Tôn Hiểu Hiểu những điều này, cô ta nhất định sẽ "đáp trả" lại, thậm chí còn mắng một câu: Cái đồ đạo đức giả!
Nhưng đổi lại là Khương Mạn, cô ta nghĩ lại những lời nói và hành động của đồ khó ưa này trong quá khứ thì lại cảm thấy chuyện này xảy ra với đối phương cũng khá hợp lý.
Khương Mạn đáng ghét đôi khi trông cũng hơi có vấn đề!
"Vậy thì tôi hỏi cô này? Cô còn nhớ đêm đó khi gặp ảo giác cô đã làm nhục Bạc ảnh đế như thế nào không?"
Khương Mạn: "..." Tại sao lại cứ phải nhắc tới chuyện quá khứ vậy!
Tôn Hiểu Hiểu: "Tiếp xúc gần anh ta, trong lòng cô có cảm thấy muốn chống cự không hay là thấy phấn khích?"