Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô về phòng mình lấy laptop ra và đưa cho anh: "Mật khẩu là ."
Bạc Hạc Hiên suy nghĩ một hồi: "Là ngày sinh nhật à?"
Advertisement
"Ngày sinh trên hộ khẩu, nhưng có lẽ là giả."
Khương Mạn còn không biết ngày sinh thật sự của mình là ngày nào?
Advertisement
"Ngày tháng ." Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói.
“Đó là ngày sinh thật của em à?” Khương Mạn kinh ngạc nói: “Làm sao anh biết?
Bạc Hạc Hiên cười, không nói gì. Muốn biết, đương nhiên sẽ có cách.
"Chắc chắn là Khương Nhuệ Trạch đã nói cho anh biết..." Khương Mạn lẩm bẩm, liếc anh một cái: "Sinh nhật của anh là khi nào?"
“Qua rồi.” Bạc Hạc Hiên không nói rõ, cô lấy điện thoại ra kiểm tra, cười thành tiếng.
"Ngày tháng à? Ngày độc thân?"
Bạc Hạc Hiên nhún vai.
Khương Mạn nhịn cười: "Ngày đẹp, rất hợp với anh."
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Bạc Hạc Hiên gật đầu, cười nửa miệng nhìn cô: “Vừa hay thiếu một ngày lễ tình nhân để cứu vãn.”
Cô giả vờ không hiểu gì, trợn mắt nhìn anh, tự đắc hất cằm nói: "Ngày lễ tình nhân không phải là Trung thu, không liên quan đến việc thoát ế nhé!"
Nói xong, cô xách dép đi vào phòng tắm. Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười thành tiếng, thì thầm: "Đồ nhát gan."
Bật laptop lên, màn hình nền là bức biếm hoạ có hình đĩa khuỷu lợn kho, anh lại thấy buồn cười. Ngay sau đó, nụ cười tắt dần, ánh mắt của Bạc Hạc Hiên trở nên nghiêm túc, anh mở email công việc ra...
Khương Mạn nhanh chóng tắm xong, sau khi sấy khô tóc trong phòng tắm cô mới mặc đồ ngủ và đi ra ngoài.
Bạc Hạc Hiên đang nói chuyện điện thoại với ai đó, sau khi thấy cô đi ra, anh liền đi tới, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cô.
"Ngủ sớm đi."
Đầu dây bên kia, giọng người đàn ông khựng lại, sầu não nói: “Bác có thể ngủ say mới lạ đó!”.
Khương Mạn nhìn anh một cái, không nói gì, chỉ vào sô pha, ý tứ rất rõ ràng: Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi!
Sau đó cô ngoan ngoãn về phòng.
Lạch cạch - Âm thanh khóa cửa vang lên.
Bạc Hạc Hiên cười và lắc đầu.