Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái mau chóng xin lỗi rồi xoá ảnh. Ivy đi đến bên cạnh người đàn ông, nhẹ nhàng vỗ vào tay anh ấy nhỏ giọng nói: “nine?”
Người đàn ông khẽ run lên giống như vừa tỉnh lại từ trong ác mộng, từ từ mở mắt, con ngươi của anh ta cực kỳ nhạt màu, giống như hổ phách trong suốt, lạnh lùng mà xa lạ. Hai hàng lông mi vừa dài vừa dày.
Advertisement
Khương Tử Mặc bỏ tai nghe ra, có mấy sợi tóc rơi trước mắt, anh ta định vén tóc ra sau tai nhưng ngón tay lại không chạm được vào mấy sợi tóc, anh ta dùng lực như muốn túm lấy tóc, lông mày nhíu cả lại.
Advertisement
Ivy nhìn thấy trước trán anh ta đã chảy mồ hôi, đưa một chiếc khăn giấy qua: “Lại gặp ác mộng?”
Khương Tử Mặc không nhận giấy, chỉ lấy tay lau mồ hôi, giọng điệu trầm thấp: “Mơ thấy thứ kỳ quái.”
Trong giấc mơ anh ta không thấy ai cả, nhưng luôn có một giọng phụ nữ đang cười….Giọng trong giấc mơ lần này khác với giọng em gái nhỏ trong giấc mơ anh ta hay nghe thấy, kỳ quái ở chỗ anh ta vẫn cảm thấy đây cũng là giọng em gái nhỏ.
Người phụ nữ trong giấc mơ cứ cười mãi, giống như não có vấn đề, miệng còn lẩm bẩm cái gì:
- -- Anh chạy, anh chạy được không?
- -- Bánh crepe trứng, bánh crepe bạc hà……
Khương Tử Mặc uống một ngụm nước bình tĩnh lại rồi mới mở miệng: “Đúng là ác mộng thật.”
Em gái nhỏ trong mở của anh ấy đâu có kỳ quái như vậy. Đã nhiều năm như vậy, những giấc mơ đã qua cũng không bao giờ nghe thấy tiếng cười của em ấy……
“Xe đến chưa?” Khương Tử Mặc có chút âm trầm hỏi lại.
“Bắc Thành mưa bão, đường tới sân bay bị tắc rất nghiêm trọng, không tới nhanh thế được, anh nhịn một chút.”
Ivy biết Khương Tử Mặc không thích nơi đông người, bây giờ anh ta đã debut, ngoài cô làm người quản lý và vài trợ lý đáng tin bên cạnh ra, gần như mọi người không biết anh ta trông thế nào!
Không cần biết giới truyền thông hay người hâm mộ, tất cả chỉ có một ấn tượng duy nhất về anh ta đó chính là như luôn đeo một chiếc mặt nạ không bao giờ nhìn được mặt mũi.
“Chúng ta bây giờ cũng ở Bắc Thành rồi, đợi nhạc hội kết thúc, chắc anh cả và anh hai cũng sẽ biết thôi.”
Ivy nhẹ giọng: “nine, anh chắc là phải tổ chức buổi nhạc hội này chứ?”
“Chắc chắn!” ánh mắt Khương Tử Mặc điên cuồng mà kiên định, “Đừng hỏi đi hỏi lại tôi vấn đề này nữa, không cần biết như thế nào nhất định phải có buổi nhạc hội này.”
“Được,” Ivy gật đầu, không nói thêm gì nữa nhìn điện thoại trên tay: “Xe tới rồi chúng ta đi thôi.”
Khương Tử Mặc đứng lên, thân cao m đúng là cực kỳ cao. Anh ta bước nhanh ra sảnh ngoài, cô gái chụp trộm anh ta lức trước đang nói chuyện với một người bạn. “Đã xem buổi livestream của Tự Thiên Sách chưa? Buồn cười chết mất!”