Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, cũng hiện lên vẻ mặt khó tin.
Ban đầu đúng là cô ta giả vờ! Nhưng giữa chừng Khương Mạn đột nhiên dùng sức, cô ta thật sự là đau đến suýt ngất!
Advertisement
Tôn Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người xung quanh, lúc này đúng là sụp đổ rồi: “Tôi không có lừa mọi người, cô ta thực sự đã dùng sức!”
“Ban nãy tay của tôi đã thật sự bị cô ta bẻ gãy mà!”
“Vậy sao? Vậy thì tôi đúng thật là tài giỏi, dùng sức như vậy bẻ gãy tay cô, thế mà trên tay cô ngay cả vết hằn đỏ cũng không có? ”
Mọi người vô thức nhìn vào cổ tay của Tôn Hiểu Hiểu.
Da của Tôn Hiểu Hiểu vốn trắng, nếu bị đập vào thì không thể nào không có vết hằn đỏ, da người không có tính chịu đòn như da lợn!
Tay của cô ta đừng nói là không có vết đỏ, mà thậm chí còn trắng đến gần như là phản quang luôn rồi.
Vậy mà vừa rồi cô ta la hét ầm làng, nghe cứ như kiểu bị cắt tiết không bằng!
Trước sau không tương đồng.
Quần chúng: tôi tin cô mới lạ!
Khương Mạn đột nhiên vỗ tay một cái: “Tôi biết rồi, tôi nhất định là biết tấn công linh hồn như trong truyền thuyết, vừa nãy không cẩn thận đã làm tổn thương linh hồn của cô rồi.”
Phụt——
Không biết là tiếng cười của ai phát ra trước.
Bạc Hạc Hiên ho một tiếng, trong ánh mắt mang ý cười: “Xã hội hiện đại, không được tuyên truyền mê tín dị đoan.”
“Thầy Bạc dạy chí phải.”Khương Mạn gật đầu, càng thắc mắc: “Thế rốt cuộc là tôi đã bẻ gãy tay của Tôn ảnh hậu bằng cách nào? Lẽ nào là dựa vào sóng não? ”
Lông mày Bạc Hạc Hiên giựt một cái: “Khoa học hiện nay đã có bước nhảy vọt rồi à? ”
Khương Mạn đột nhiên tỏ ra biểu cảm sợ hãi: “Toi rồi, có khi nào tôi sẽ bị bắt đi giải phẫu nghiên cứu không? ”
“Không đến nỗi đấy, bây giờ là xã hội nhân quyền.”
Hai người mỗi người một câu ‘thảo luận vấn đề học thuật’ như chốn không người.
Tính tổn hại không lớn, tính sỉ nhục lại cực mạnh!!
Mà các fan lúc này đang theo dõi toàn bộ quá trình diễn biến vô cùng đặc sắc, càng cảm thấy quá đủ rồi, không muốn xem thêm nữa.
(Cả thế giới nợ Tôn Hiểu Hiểu một giải ảnh hậu!)