Nói xong, Hạ Nhất Minh lúc này cười ha hả, thanh âm truyền vào tai mỗi một học viên ở đây.
- Tên này, thật sự là đáng giận.
- Mẹ nó, hận không thể tát cho hắn hai cái.
Mấy người Dương Tuấn cắn răng nói. Người khác không rõ ràng lắm thực lực Lâm Tiêu, nhưng bọn hắn lại biết rất rõ, trước khi Lâm Tiêu chưa đột phá thì bài danh đã ở trên Hạ Nhất Minh rồi, sau khi đột phá thực lực khẳng định càng thêm tăng vọt, không muốn tiếp nhận khiêu chiến chỉ là khinh thường mà thôi.
Trên bãi cỏ, dưới mọi người vây xem, Lâm Tiêu đột nhiên nở nụ cười:
- Được a, muốn tỷ thí, có thể.
- Lâm Tiêu.
Đám Kỷ Hồng ngoài ý muốn nhìn Lâm Tiêu, nhưng trong lòng lại nhịn không được kinh hỉ, nếu như có thể, bọn hắn đương nhiên hi vọng Lâm Tiêu có thể giáo huấn giáo gia hỏa hung hăng càn quấy kia một trận.
- Nha.
Trong mắt Hạ Nhất Minh cũng lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng ngoài ý muốn, hắn biết rõ phép khích tướng của mình rốt cục thành công.
- Hừ, không có hứng thú? Ta đã nói vậy nếu ngươi còn không dám tiếp, truyền khắp cả Thiên Tài Huấn Luyện Doanh ngươi chính là hèn nhát, vĩnh viễn bị người khinh thường, ngươi không tiếp cũng không được, đến lúc đó trong khiêu chiến ta sẽ cho ngươi biết, hậu quả khi đoạt đồ vật của Hạ Nhất Minh ta là gì.
Sâu trong ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia âm lãnh.
- Bất quá nếu là đổ đấu thì khẳng định phải có lợi, đổ đấu không có lợi ta không có hứng thú.
- Có thể, ngươi nói đi, đánh bạc bao nhiêu, ta đều tiếp nhận.
Hạ Nhất Minh khinh thường nói.
- Muốn đánh bạc khẳng định phải lớn một chút, ba triệu lượng đi.
Lâm Tiêu nhìn thoáng qua Hạ Nhất Minh:
- Sao hả, ngươi có dám đánh cuộc hay không, không dám, coi như bỏ qua đi.
Một đám người chung quanh toàn bộ đều ngơ ngẩn.
- Ba triệu lượng.
Hạ Nhất Minh cũng mở to hai mắt nhìn.
Ba triệu lượng, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, phải biết rằng một quả Tứ phẩm Nguyên Khí Đan cũng mới chỉ có giá vạn lượng, mà một quả Ngũ phẩm Nguyên Khí Đan, giá năm triệu lượng, ba triệu lượng, cũng gần như là toàn bộ gia sản của một võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ bình thường rồi.
Võ giả cần dùng đến rất nhiều tiền, bình thường võ giả tam chuyển đỉnh phong căn bản không có nhiều tài phú như vậy.
Trên bãi cỏ, Lâm Tiêu giống như cười mà không phải cười nhìn Hạ Nhất Minh.
Phải biết rằng toàn bộ gia sản trên người hắn hiện giờ chỉ mới không đến bốn triệu lượng, đây là bởi vì lúc trước cướp sạch Huyết Ma mã tặc đoàn, hơn nữa thêm vào tiền lời hai tháng trước ở Võ Điện dược sư đường điên cuồng luyện chế đan dược đạt được, bởi vì tu luyện tiêu hao thật sự quá lớn, tam chuyển võ giả bình thường căn bản không có nhiều tiền như vậy.
Đương nhiên, thiên tài Nguyên Võ Thánh Địa phân bộ Hiên Dật Quận Thành như Hạ Nhất Minh, thiên tài có thể tiến vào Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, Lâm Tiêu tin tưởng tài phú trên người Hạ Nhất Minh này sẽ không ít hơn mình.
Thật sự là thiên tài như vậy quá mức hiếm thấy, cũng được khắp nơi lôi kéo, Nguyên Võ Thánh Địa sẽ trọng điểm bồi dưỡng, một ít đan dược, bí tịch cần thiết cho tu luyện Nguyên Võ Thánh Địa nhất định sẽ cung cấp đầy đủ, Lâm Tiêu tin tưởng đối phương xuất ra ba triệu lượng chưa hẳn đã là chuyện làm khó hắn.
Chỗ khiến võ giả tốn hao nhiều nhất chính là đan dược và bí tịch sử dụng khi tu luyện.
Chung quanh bãi cỏ, không ít đệ tử vây xem sau khi giật mình đều phục hồi tinh thần lại.
- Lâm Tiêu này quá độc ác, chẳng lẽ hắn không sợ thua sao?
- Một tên đệ tử nho nhỏ đến từ Tân Vệ Thành như hắn, trên người có nhiều ngân lượng vậy sao?
- Bình thường đệ tử tam chuyển đỉnh phong đổ đấu cũng chỉ là vạn lượng, hơn thì cũng chỉ một triệu lượng đã là cực kỳ khủng khiếp rồi, ba triệu lượng, coi như là những đệ tử Hóa Phàm cảnh sơ kỳ bài danh Top cũng rất ít đánh bạc lớn như vậy.
Trong đám người vây xem vang lên trận trận tiếng nghị luận, đều là cảm thấy vô cùng giật mình đối với Lâm Tiêu.
Coi như là Cổ Luân, Hoa Phượng Tú bọn hắn cũng không khỏi thầm than Lâm Tiêu một tiếng hào khí, thủ bút lớn như ba triệu lượng không phải bất luận kẻ nào cũng nói ra được, những thứ không nói khác, trên người hai người bọn họ chưa hắn đã không có nhiều ngân lượng như vậy, nhưng bảo bọn hắn mang ra toàn bộ để đổ đấu, đó là vạn lần không thể, một khi thua thì bọn hắn táng gia bại sản rồi, sau này ngay cả đan dược dùng cho tu luyện cũng không có mà dùng.
- Ba triệu lượng.
Hạ Nhất Minh nheo mắt lại, nhìn kỹ Lâm Tiêu.
Ba triệu lượng, hắn không phải là không có, nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói cũng là một khoản tiền lớn, số tiền kia nếu như thua, đối với việc tu luyện sau này của hắn sẽ ảnh hưởng rất lớn.
- Tiểu tử này sao lại tự tin như vậy, tự tin của hắn từ đâu ra?
Hạ Nhất Minh nghĩ mãi mà không rõ:
- Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử Tân Vệ Thành nhỏ nhỏ, trên người sao lại có nhiều tiền vậy được?
Ngay từ đầu Hạ Nhất Minh vẫn rất lớn lối, nhưng hiện giờ hắn lại không khỏi có chút do dự, dù sao bài danh trên bài danh ngọc bích Lâm Tiêu này còn trên hắn một bậc, tuy rằng Hạ Nhất Minh đối với mình rất có lòng tin, nhưng đối mặt với phong hiểm lớn như thế Hạ Nhất Minh hay thấy do dự.
- Sao hả? Không dám sao? Không dám thì tránh ra.
Lâm Tiêu xùy cười một tiếng, mang theo bốn người Kỷ Hồng muốn rời đi.
- Ha ha, không phải vừa rồi rất hung hăng càn quấy sao, hiện giờ lại rụt cổ rồi?
- Không có trứng cũng học người khác tới đổ đấu, thật sự là buồn cười.
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của ba người Hạ Nhất Minh, trong lòng đám Dương Tuấn cũng rất vui thích.
- Các ngươi đừng vội ầm ĩ.
Lâm Tiêu thấp giọng nói.
Năm người Kỷ Hồng khẽ giật mình, tuy rằng không rõ vì sao, nhưng nguyên một đám chợt đều không lên tiếng nữa.
- Chậm đã.
Ngay khi Lâm Tiêu bọn hắn sắp rời đi, Hạ Nhất Minh lại đột nhiên lên tiếng.
- Hừ, ta cũng không tin một đệ tử Tân Vệ Thành nho nhỏ như ngươi lại có nhiều ngân lượng như vậy, nhất định là đang dọa ta, hơn nữa, Hạ Nhất Minh ta chính là thiên tài cao cấp nhất Nguyên Võ Thánh Địa lần này, còn có thể sợ một đệ tử nông thôn nho nhỏ như ngươi sao?
Hạ Nhất Minh thầm động viên mình, trước kia hắn nhạy cảm thấy được Lâm Tiêu và Kỷ Hồng lén trao đổi, trong lòng lập tức liền định ra chủ ý.
- Sao hả, ngươi đã đáp ứng sao? Ba triệu lượng cũng không phải một số nhỏ đâu? Ngươi nên suy nghĩ kỹ càng đấy.
Lâm Tiêu xoay người, giống như hảo tâm nhắc nhở.
Lời Lâm Tiêu nói càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh.
- So thì so, không phải là ba triệu lượng sao, Hạ Nhất Minh ta không quan tâm.
Hạ Nhất Minh ra vẻ hào khí nói, nhưng nhưng trong lòng lại âm thầm cắn răng, đây chính là ba triệu lượng, không phải ba mươi vạn lượng ah.
- Tốt, sảng khoái.
Lâm Tiêu cười cười.
- Ngươi nói thời gian.
Hạ Nhất Minh nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu.
- Hẹn ngày không bằng gặp ngày, ngay hiện giờ luôn đi.
Lâm Tiêu không chút do dự nói.
- Hiện giờ?
Lâm Tiêu trả lời sảng khoái như thế khiến trong lòng của hắn ẩn ẩn cảm thấy một tia không ổn.