Võ Đạo Đan Tôn

chương 468: lão tổ trần gia (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Lão tổ Trần gia. ()

- Tốt, hai người các ngươi lui ra đi.

Chỉ nói hai câu, lão giả ra lệnh trục khách.

Trong đần độn, u mê, Trần Tinh Duệ cùng Trần Tinh Hạo hai người lui ra ngoài..

- Đao ý, là tinh khí thần của đao khách hoàn mỹ dung hợp làm một, để cho mình lý giải đao đạo, dùng hình thức đao hiển lộ ra ngoài, là đao khách thành tâm thành ý với đao đạo, cảm động với đao, lĩnh ngộ bản tâm của mình.

Đột nhiên lão giả thì thào, rồi sau đó cảm khái nói:

- Lâm Tiêu khó lường a, tuy ta là cường giả Quy Nguyên Cảnh, nhưng muốn ta giảng thuật về đao ý, ngược lại không biết nên nói như thế nào, ngược lại Lâm Tiêu lại có thể nói rõ ra như thế, khó trách hắn có thể gây ra phong ba to lớn trong trại huấn luyện thiên tài, quả nhiên danh bất hư truyền.

Lâm Tiêu gây ra động tĩnh trong trại huấn luyện thiên tài, hai huynh đệ Trần Tinh Duệ đương nhiên không biết, nhưng với tư cách là người cầm quyền Trần gia tại thành Hắc Vân, cho dù là Trần Diệu Thiên hay là Trần Nghiêu Niên đều biết rõ ràng.

- Tinh Duệ và Tinh Hạo là đệ tử trẻ tuổi xuất sắc của Trần gia chúng ta, vị trí gia chủ tương lai Trần gia không chừng sẽ là một trong hai người bọn họ, hiện tại bọn họ tiếp xúc nhiều với thiên tài của quận Hiên Dật cũng không có chỗ nào không tốt.

- Nghiêu Niên, đừng nhìn Trần gia chúng ta bá chủ một phương, cầm quyền thành Hắc Vân, trên thực tế địa vị rất vi diệu, cần có nhiều liên hệ với quận Hiên Dật, mới có thể bảo trì đứng vững không ngã trong tương lai.

Lão giả nhẹ nhàng lên tiếng, trong giọng nói mang theo một tia cảm khái.

- Nghiêu Niên hiểu rõ!

Trong khách sạn Diệp gia.

- Lâm thiếu hiệp, hôm nay ta đã tìm được phủ đệ thích hợp cho Diệp gia ở lại, ngày mai sẽ cùng đối phương đi Tri Nguyệt Lâu ký kết khế ước, không biết Lâm thiếu hiệp có rảnh cùng đi không?

Ban đêm Diệp Hác bái phỏng Lâm Tiêu, cung kính nói trọng điểm.

- Nhanh tìm được phủ đệ như thế sao?

Đối với hiệu suất của Diệp Hác, Lâm Tiêu hơi giật mình.

- Cũng được.

Trầm tư một lát, Lâm Tiêu gật đầu nói:

- Vừa vặn ngày mai ta cũng có chuyện nói với các ngươi, gọi Mộng Vân và Gia Lương tới đây.

Lâm Tiêu chuẩn bị ngày mai sẽ giới thiệu Diệp gia cho Trần Tinh Duệ hai huynh đệ, triệt để giải quyết chuyện này.

Ngày hôm sau.

Tri Nguyệt Lâu ở vị trí trung tâm thành nam thành Hắc Vân, là một tửu quán xa hoa trong thành Hắc Vân, một lần tiêu phí thường thường cũng hơn vạn lượng, vô cùng xa hoa, võ giả có thể tiến vào trong đó tiêu phí thường thường có tài phú kinh người.

Đối phương yêu cầu ký kết khế ước ở đây, tuy Diệp Hác đau lòng, nhưng vẫn đáp ứng, so sánh với một tòa phủ đệ mấy trăm vạn, gần ngàn vạn mà nói, bữa cơm vài vạn lượng tuy đắt nhưng cũng không coi vào đâu.

Thời gian gần buổi trưa, Lâm Tiêu mấy người đã ở trong một nhã phòng.

Lúc này đến Tri Nguyệt Lâu có năm người, Lâm Tiêu, Diệp Hác, gia thịnh, Diệp Mộng Vân cùng Gia Lương, Lâm Tiêu đã vừa mới phái người thông tri Trần Tinh Duệ cùng Trần Tinh Hạo hai huynh đệ, sẽ chờ khế ước ký kết hoàn tất, sau đó ăn cơm trưa xong sẽ giới thiệu Diệp gia với hai người.

- Ha ha, Diệp gia chủ, các ngươi tới thật sớm.

Không bao lâu, ba gã nam tử trung niên đi tới, nhìn thấy Diệp Hác thì cười rộ lên.

Đối phương tổng cộng có ba người, đầu lĩnh là một gã mập mạp bụng phệ, mặc áo sợi tơ lụa, xem bộ dáng là thương nhân, phía sau hắn có hai tên hộ vệ, hai tên hộ vệ này khí thế kinh người, hiển nhiên đều là võ giả Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong.

- Mấy vị, ngồi một chút.

Diệp Hác lúc này đứng lên, an bài ba người ngồi xuống.

Bồi bàn quán rượu mang thực đơn lên.

- Diệp gia chủ, đồ ăn Tri Nguyệt Lâu rất có hương vị đấy, đặc biệt là là long gan phượng tủy càng là mỹ vị đến cực điểm, ta đã rất lâu chưa nếm qua rồi.

Gã mập mạp cũng không khách khí, hắn gọi liên tục vài món ăn.

Diệp Hác cảm giác lòng đang nhỏ máu, long gan phượng tủy ở Tri Nguyệt Lâu hắn lúc trước có xem qua, chính là một lá gan tươi mới và cốt tủy của yêu thú tam tinh Hỏa Liệt Điểu và Địa Tích Dịch nấu mà thành, chỉ món ăn này có giá năm vạn hai.

Đối phương liên tiếp gọi bảy tám món ăn, tổng giá trị đoán chừng mười lăm vạn, lúc này mới dừng lại

Tuy đau lòng, nhưng mà thân là gia chủ, Diệp Hác vẫn bất động thanh sắc.

Vì mua được phủ đệ của đối phương, hắn bất chấp giá nào, ngày hôm qua hắn chạy một vòng trên thị trường thành Hắc Vân, rốt cuộc mới tìm được phủ đệ của đối phương thích hợp với mình, nếu như tiếp tục ở tại khách sạn, nhiều người mỗi ngày hao phí mấy ngàn lượng, sớm ký khế ước sau đó chuyển vào cho xong.

Lại gọi hai bình rượu ngon, mập mạp kia nhiệt tình nói chuyện với Diệp gia chủ.

Rượu qua ba tuần, hào khí cũng trở nên nhiệt tình .

- Cổ tiên sinh, phủ đệ kia...

Trên đường, Diệp Hác tìm được một cơ hội, khéo léo hỏi vấn đề phủ đệ.

- Dễ nói, dễ nói, khế ước ta đã mang tới, tới lúc đó trực tiếp đưa tiền là được.

Đã uống hết ba bình rượu mỗi bình trị giá một vạn lượng, thương nhân mập mạp cười nói.

Ngay vào lúc đám Lâm Tiêu đang ăn cơm ở lầu hai Tri Nguyệt Lâu, bên ngoài cửa ra vào...

- Trầm Vượng đại nhân, thỉnh.

Kỳ Sơn và hai tên trưởng lão Kỳ gia mang theo một lão giả khí thế bất phàm đi vào Tri Nguyệt Lâu.

- Thì ra là Trầm Vượng đại quản gia, đến, đến, mời vào trong.

Tri Nguyệt Lâu chưởng quầy nhìn thấy lập tức nhiệt tình lên.

Trầm Vượng chính là đại quản gia Trầm gia thành Hắc Vân, chưởng quản Trầm gia không ít nghiệp vụ, Trầm gia với tư cách là đại gia tộc tại thành Hắc Vân, thân phận đại quản gia tự nhiên không tầm thường, đối với dạng nhân vật này chưởng quầy Tri Nguyệt Lâu tự nhiên vô cùng quen thuộc.

- Cho chúng ta nhã phòng trên lầu hai.

Ánh mắt Kỳ Sơn nhìn quét qua lầu hai, trong đôi mắt đột nhiên bắn ra ánh mắt âm lãnh.

- Được rồi.

Chưởng quầy tự mình dẫn bốn người đi lên nhã phòng lầu hai, gian phòng này vừa vặn cách phòng của đám người Lâm Tiêu không xa.

- Sao bọn chúng tới đây?

Diệp Hác gia chủ đang ngồi vừa vặn nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy đám người Kỳ Sơn thì sắc mặt biến đổi.

- Phụ thân.

Diệp Mộng Vân mấy người cũng khẩn trương lên.

- Ồ!!! Đây không phải gia chủ Diệp gia sao, trùng hợp như vậy.

Kỳ Sơn dường như đột nhiên phát hiện ra đám người Diệp Hác, hắn tươi cười đi lên.

- Vị này chính là?

Thương nhân Mập mạp đang ăn cơm với đám người Diệp Hác thấy thế cũng tươi cười đứng lên, hắn từ lúc nhìn thấy đám người đối phương đi lên lầu đã nhận ra Trầm Vượng, với tư cách đại quản gia Trầm gia, địa vị Trầm Vượng tại tại thành Hắc Vân cao hơn thương nhân như hắn quá nhiều.

- Không nghĩ tới mấy người kia lại có quan hệ với Đại quản gia Trầm gia, nếu như là thế thái độ của ta cũng nên có một ít biến hóa a.

Thương nhân mập mạp suy nghĩ trong lòng, thời điểm hắn có suy nghĩ như thế, đã thấy sắc mặt tươi cười của Kỳ Sơn đột nhiên lạnh giá.

- Ta nói vì sao ở trấn Thái Sơn không thấy được các ngươi, thì ra là chạy tới thành Hắc Vân, Diệp Hác, Diệp gia các ngươi tại trấn Thái Sơn gây trọng thương trưởng lão cùng đệ tử Kỳ gia ta, chẳng lẽ cho rằng như vậy là xong hay sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio